Bạn cùng phòng bỗng nhiên thay rèm giường thành màu đen tuyền.
Nhìn thoáng qua trông chẳng khác gì linh đường…
Tôi khuyên ấy đổi, ấy kiên quyết không chịu.
Một người quen qua mạng, am hiểu về chuyện này, lặng lẽ với tôi:
“Rèm giường màu đen có tác dụng che nắng và giữ âm khí.
Người sống trong đó, phần lớn không phải người sống.”
1.
Năm ba đại học, kỳ nghỉ hè, bốn đứa bọn tôi đều không về nhà.
Khuôn viên rộng lớn giờ đây gần như không một bóng người.
Hôm đó, ba chúng tôi từ bên ngoài trở về, bất chợt phát hiện rèm giường của trưởng phòng ký túc xá, Lý Tuyết, đã thay thành màu đen tuyền!
Hơn nữa, loại rèm này đen từ trong ra ngoài!
Chất liệu bằng vải sa tanh, đen bóng loáng, trên đỉnh còn có diềm rèm, bên trong lại có thêm một lớp màn trắng…
Phải rằng, phối màu này quá mức âm u!
Điều quan trọng nhất là bên dưới lan can giường của ấy còn dán một dòng khẩu hiệu của trường bọn tôi.
Nhìn từ xa, thật sự chẳng khác nào linh đường để cúng tế người đã khuất…
Ba chúng tôi đứng chết lặng ngoài cửa suốt ba phút, trong đầu chỉ vang lên tiếng nhạc nền: “đang~ đang~ đang đang đang~”.
Thầm nghĩ ấy bị sao mà đột nhiên thay rèm giường rùng rợn thế này!
Lúc này, Lý Tuyết buông xõa tóc, nửa khuôn mặt lộ ra thận trọng từ sau tấm rèm đen cực kỳ “âm u” của ấy:
“Các cậu về rồi à, sao không vào đi?”
Ba chúng tôi đưa mắt nhau, ai nấy đều nhận ra sự quái dị, không ai dám mở miệng trước.
Tôi bèn mạnh dạn hỏi Lý Tuyết:
“Sao cậu lại đột nhiên đổi rèm đen thế? Cái rèm màu xanh đậm trước đó không phải rất ổn sao?”
Lý Tuyết vẫn ngồi trong chiếc rèm giường đen ấy, thản nhiên:
“Trước đó mình thấy hiệu quả cản sáng của nó không tốt lắm, mình vốn bị suy nhược thần kinh, người bán loại màu đen này có tỷ lệ cản sáng 100%, ban đêm nằm ngủ tuyệt đối tối đen không thấy gì, nên mình mới mua đấy, tốn của mình mấy chục tệ liền!”
Tôi nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi: “Hay là cậu đổi lại cái cũ đi, màu này… cản sáng thì cản sáng, thật sự không may mắn chút nào.”
Lý Tuyết khó hiểu hỏi: “Sao lại không may mắn?”
Tôi thực sự ngại thẳng, sang Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư bên cạnh.
May thay, họ hiểu ánh mắt cầu cứu của tôi.
Tống Tử Nghệ tiếp lời: “Chỉ là… giống linh đường quá…”
Vương Tư Tư cũng thêm vào: “Cũng có chút giống quan tài…”
Tôi tranh thủ dịu giọng khuyên: “Lý Tuyết à, cậu ngủ trong đó mỗi ngày, thật sự không may mắn, hay là tháo xuống đi.”
Ai ngờ Lý Tuyết nhạt một tiếng: “Các cậu quá rồi đấy, đều là 00 sau mà còn mê tín phong kiến…”
Tống Tử Nghệ lập tức phản bác: “Chuyện này không liên quan gì đến 00 sau hay không, người thì nên có chút kính sợ…”
Vương Tư Tư cũng phụ họa: “Đúng rồi, dù cậu không kiêng kỵ, cũng nên nghĩ cho bọn tớ một chút, bây giờ là ban ngày, bọn tớ vừa thấy rèm đen của cậu đã suýt bị hù chết rồi, nửa đêm đi vệ sinh mà thấy chắc cũng phát hoảng luôn ấy…”
Tôi gật đầu: “Đúng đó, Tư Tư là người nhát gan nhất, bình thường bọn mình kể chuyện ma cậu ấy còn không dám nghe nữa là, đừng ấy sợ, đổi lại đi.”
Nhưng Lý Tuyết vẫn ngồi trong rèm giường, không chút lay , nhướng mày hỏi lại chúng tôi:
“Nhưng, giường của mình, treo rèm màu gì có cần các cậu đồng ý không?”
“Mình mà có đặt hẳn cái hũ tro cốt trên giường cũng chẳng liên quan gì đến các cậu nhỉ? Các cậu có thấy mình đang đạo đức giả không? Nếu thật sự không chịu nổi rèm của mình, các cậu có thể dọn đi nơi khác mà ở.”
2.
Tống Tử Nghệ và Vương Tư Tư vẫn muốn tranh luận với ấy, tôi đã ngăn lại.
Lý Tuyết không có ý định thay cái rèm đen đó xuống, dù sao đó cũng là giường của ấy, ấy không muốn thay thì bọn tôi thật sự không có quyền can thiệp.
Cãi nhau vô ích chỉ mâu thuẫn thêm sâu.
Cuối cùng, bốn đứa ai cũng không thêm lời nào, không khí căng thẳng, rửa mặt xong mỗi người lên giường của mình.
Ký túc xá bọn tôi là kiểu giường trên bàn dưới, giường của tôi và Lý Tuyết lại cùng một bên, nối liền nhau.
Tôi sợ nóng, không treo rèm giường, chỉ mắc một cái màn trắng.
Vì dù cúi đầu điện thoại, khó tránh khỏi ánh mắt liếc sang cái rèm đen to đùng bên cạnh, thật sự khiến tôi thấy cả người khó chịu.
Lúc này, có người kéo tôi vào một nhóm mới.
Hóa ra là Tống Tử Nghệ lập nhóm nhỏ, kéo tôi và Vương Tư Tư vào, duy chỉ không kéo Lý Tuyết.
Tống Tử Nghệ: 【Cái Lý Tuyết này rốt cuộc nghĩ gì ? Bọn mình cũng chỉ vì lo cho ấy thôi, mà ấy quay ra bọn mình đạo đức giả, vô lý quá!】
Vương Tư Tư: 【Đúng đấy, tớ giờ không dám uống nước luôn, sợ đêm phải dậy đi vệ sinh mà thấy cái rèm ấy thì chết khiếp!】
Tôi: 【Thôi bỏ đi, chắc gần đây ấy thật sự bị suy nhược thần kinh nên khó ngủ thôi, ba năm ở cùng nhau rồi, nhường nhau chút đi, nếu cậu thật sự không nhịn , phải đi vệ sinh thì cứ gọi tớ, tớ đi cùng.】
Tống Tử Nghệ: 【Nói thật, các cậu không thấy Lý Tuyết hôm nay lạ lắm à? Bình thường ấy đâu có như , tính vốn là người dịu dàng nhất phòng mình, sao giờ vì cái rèm giường mà trở mặt với bọn mình luôn rồi?】
Vương Tư Tư: 【Tớ cũng thấy thế…】
Tôi: 【Dạo này xảy ra nhiều chuyện lắm, thôi nhịn nhịn đi.】
Tôi nghĩ việc lập nhóm nhỏ để xấu cùng phòng cũng không hay ho gì nên không tiếp lời nữa.
Nhưng lời Tống Tử Nghệ cũng có lý.
Lý Tuyết là trưởng phòng ký túc xá của chúng tôi, tính vốn dĩ ôn hòa lễ độ, trưởng thành, bình thường rất quan tâm đến bọn tôi, ba năm đại học chưa từng cãi nhau to tiếng với ai.
Không hiểu sao hôm nay lại đột nhiên thay rèm đen, còn vì chuyện này mà trở mặt với bọn tôi, thật sự khó hiểu, không giống với Lý Tuyết mà tôi quen biết.
Tôi tiếp tục lướt điện thoại một lúc, chẳng mấy chốc đã đến giờ tắt đèn.
Lúc này, có người nhắn tin cho tôi.
Bạn thấy sao?