QUAY LẠI CHƯƠNG 1 :
Tim tôi… đã chết hẳn.
Đến cả tro cũng chẳng còn.
“Nghiêm Trú,” giọng tôi yếu ớt, từng chữ rõ ràng, “Con sinh non, đang ở khoa sơ sinh. Y tá mới tới, nhắc phải nộp tiền đặt cọc.”
Cơn bực dọc trên mặt lập tức bị thay thế bởi cảm quen thuộc hơn cả — tính toán.
Anh nhíu mày: “Lại phải nộp bao nhiêu? Không phải mới đóng năm ngàn à?”
“Bác sĩ hình phức tạp, cần đóng trước ba vạn.” Tôi thẳng vào mắt , “Mỗi người một nửa, một vạn năm. Anh đi nộp đi.”
“Ba vạn?!” Anh cao giọng, “Sao lại nhiều thế? Có phải lạm thu không? Để xuống hỏi bác sĩ!”
“Bác sĩ , con cần vào lồng ấp, theo dõi và dùng thuốc. Tạm thu ba vạn, thừa thì trả lại.” Giọng tôi trống rỗng như đang đọc thuộc.
Nghiêm Trú cau mày chặt hơn, tay vo nhẹ mép túi tài liệu, như đang cân nhắc điều gì.
“Mỗi người một nửa… một vạn năm…” lẩm bẩm, giống như đang tính nhẩm chi phí.
Lâm Phi bên cạnh tức đến run người, tôi phải giữ chặt tay lại.
Vài giây sau, như ra quyết định lớn lao nào đó, lấy điện thoại, mở ứng dụng ngân hàng, bấm vài cái rồi đưa màn hình cho tôi xem.
“Vãn Vãn, em xem này,” giọng mang theo vẻ “ đã cố hết sức”, “Anh vừa thanh toán tiền nhà xong, tiền mặt còn lại rất eo hẹp. Thẻ này còn hơn hai vạn, là để dành cho khẩn cấp và trả góp tháng sau.”
Anh trượt màn hình cho tôi xem số dư: 20,783.56
“Chi phí cho con, chia đôi là một vạn năm.” Anh dừng lại, ánh mắt đầy vẻ ‘lý trí’: “Thế này nhé, tạm ứng giúp em phần của em, coi như cho em vay. Đợi khi nào em khỏe lại, tài chính ổn rồi thì trả . Được không?”
Không khí lập tức đông cứng.
Tiếng thở của Lâm Phi như tiếng kéo ống bễ.
Tôi con số 20,783.56 trên màn hình.
Nhìn gương mặt như thể vừa hoàn thành một hành cao cả.
Nhìn cái túi tài liệu chứa hợp đồng mua căn hộ mấy chục vạn.
Tôi chợt thấy buồn .
Thật sự, tôi bật thành tiếng.
Giọng khàn đặc, vết mổ đau nhói, tôi không dừng .
Cười đến chảy cả nước mắt.
“Vãn Vãn… em… em đừng kích …” Nghiêm Trú bị tôi đến phát hoảng, lùi về sau một bước.
“Được thôi.” Tôi dừng , lau nước mắt, giọng bình tĩnh đến rợn người, “Xem như cho em vay. Một vạn năm. Em sẽ viết giấy nợ. Anh đi nộp tiền đi.”
Nghiêm Trú thở phào rõ ràng, như vừa gỡ một bài toán khó.
“Được, đi đóng. Em nghỉ ngơi nhé.”
Anh quay lưng, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, sợ tôi đổi ý.
Cánh cửa vừa khép lại, Lâm Phi không nhịn nữa, ôm chầm lấy tôi khóc òa như đứa trẻ:
“Vãn Vãn! Vãn Vãn, cậu ngốc lắm! Cậu còn viết giấy nợ cho hắn?! Đó là con ruột của hắn! Thằng súc sinh đó! Mẹ nó chứ! Tớ phải hắn mới hả giận!”
Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng ấy, ánh mắt vượt qua bờ vai , về phía đêm tối ngoài cửa sổ.
Ánh lạnh như băng.
“Phi Phi, giúp tớ một việc.”
“Cậu đi!” Lâm Phi ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp như trái hồ đào.
“Tìm giúp tớ một trung tâm chăm sóc sau sinh thật uy tín, tốt nhất thành phố.” Giọng tôi nhẹ nhàng, mang theo sức mạnh không thể chối từ. “Tiền, tớ có.”
Nghiêm Trú tưởng rằng mình tính toán chu toàn.
Tưởng rằng Bạch Vãn tôi chỉ là một con ngốc bị chế độ AA thuần hóa, không còn sức phản kháng.
Anh ta quên mất.
Thỏ bị dồn đến đường cùng cũng biết cắn người.
Phụ nữ khi bị ép vào chân tường… sẽ biến thành sói.
Mà tôi, đã ngửi thấy mùi máu.
Tôi chọn nơi đắt nhất thành phố để ở cữ.
Môi trường đẳng cấp, dịch vụ tuyệt hảo.
Tiền chi ra như nước.
Nghiêm Trú ghé qua vài lần, mỗi lần bảng giá là khóe môi giật giật.
“Vãn Vãn, chỗ này… có cần thiết ở đắt không? Thuê người chăm ở nhà cũng mà…”
“Tôi thích nơi này, yên tĩnh.” Tôi tựa vào giường điện cao cấp, nhấp ngụm canh do chuyên gia dinh dưỡng điều chế, mắt chẳng buồn .
“Ờ… chi phí…” Anh ngập ngừng.
“Yên tâm, tiền của tôi.” Tôi cắt lời, “Không phiền chia đôi.”
Anh nghẹn lại, gượng: “Anh không có ý đó… chỉ là… thấy giá hơi cao…”
Tôi không trả lời.
Anh ngồi một lúc, thấy không khí lạnh tanh, lại nhớ tới căn nhà mới của bố mẹ đang hoàn thiện, kiếm cớ rút lui.
Anh đi rồi, chị họ của Lâm Phi — luật sư ly hôn nổi tiếng Tống Lan — đến.
Vest chỉnh tề, khí thế bức người.
Chị đặt xuống trước mặt tôi một tập hồ sơ dày cộm, ánh mắt sắc bén.
“Cô Bạch, mọi thứ đã điều tra xong. Ngoài căn hộ hai người cùng trả góp sau kết hôn, Nghiêm Trú còn một căn hộ nhỏ ở quê, mua trước hôn nhân bằng tiền mặt, hiện đang cho . Tiền luôn bố mẹ ta thu, chưa bao giờ đưa vào tài khoản chung.”
Tôi gật đầu, không hề bất ngờ.
Đúng là con cáo, luôn để lại đường lui.
Bạn thấy sao?