Ranh Giới Kết Thúc [...] – Chương 9

10

Mưa một đêm còn chưa ngừng, tất cả mọi người vẫn phải ở lại.

Ôn Lễ Hành dường như bề bộn nhiều việc, từ khi tôi tỉnh lại liền thấy ấy bận rộn họp, gọi điện thoại.

Cũng không biết người bận rộn như , tối hôm qua vì sao bị kinh, đột nhiên chạy lên núi, còn bị mắc kẹt ở chỗ này với tôi.

Lúc ra ngoài căn tin khách sạn ăn sáng, tôi từ xa đã thấy Lục Hứa và Cố Tích.

Không có gì bất ngờ xảy ra, hai người bọn họ lại đi về phía tôi.

Bên cạnh còn có ba người của bọn họ, một người trong số đó là em của Ôn Lễ Hành.

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

Lục Hứa hỏi.

Hắn đến gần tôi mới phát hiện, sắc mặt hắn vô cùng không tốt, giống như là một đêm không ngủ ngon.

Chẳng lẽ tối hôm qua tổ chức sinh nhật, bọn họ chơi quá vui, một đêm không ngủ?

Không đợi tôi đáp lại, hắn liền đến ngồi ở bên cạnh tôi.

Sắc mặt Cố Tích nhất thời cứng đờ, rồi cũng yên lặng đi đến đối diện ngồi xuống.

Ba người đi theo bọn họ sắc mặt khác nhau, cũng tự tìm vị trí ngồi xuống.

Tôi vốn cũng không đói lắm, cầm lấy đĩa ăn vừa định đứng dậy, Lục Hứa đột nhiên buông đũa xuống.

Âm thanh rất lớn, mọi người xung quanh đều dừng bước lại.

Đôi mắt đen của hắn tôi: "Cậu nhất định phải như sao?"

"Tôi cho rằng tối hôm qua trong điện thoại chúng ta đã rất rõ ràng."

Nghe tôi như thế, sắc mặt Lục Hứa lại trầm xuống.

Cố Tích ngồi đối diện sắc mặt cũng biến đổi.

Nhưng vẫn mở miệng: "A Hứa, tối hôm qua bảo cậu gọi Tiểu Phong tới tham gia sinh nhật tớ, cậu ấy vẫn không có tới, không phải cậu đã quên đó chứ?"

"Tối hôm qua cậu ấy bận rộn như , gì có thời gian tới gặp chúng ta."

"Bận? Đêm hôm khuya khoắt, có thể bận cái gì?"

"Tiểu Tích, mấy năm nay cậu nhớ cậu ấy vô ích, một số người m.á.u lạnh vô , không đáng để cậu lo lắng."

Hai người một người qua một người lại, âm dương quái khí.

Tôi lười phản ứng, đứng dậy muốn đi.

Lục Hứa thay đổi, không nữa, vội vàng giữ chặt tôi: "Chúng ta chuyện đi."

"Nói chuyện gì , Ninh Dĩ Phong, em lại đây cho tôi."

Ôn Lễ Hành đột nhiên xuất hiện.

Giọng điệu ra lệnh khiến tôi giật mình, theo bản năng hất tay Lục Hứa ra, đi về phía .

"Ông chủ."

Ôn Lễ Hành cong khóe môi, lộ ra vẻ mặt "hiền lành" mỉm : "Tối hôm qua tôi đã với em như thế nào?"

"...... Ông chủ, tôi chỉ cảm thấy cãi nhau không có ý nghĩa."

"Trợ lý Ninh, em định đem tôi tức c.h.ế.t rồi đem em nhi à?"

「……」

Ôn Lễ Hành trừng mắt tôi, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Ôn Lễ Viện từ nãy giờ vẫn ngừng thở yên lặng ăn dưa, giờ phút này đi đến phía Ôn Lễ Hành trước mặt.

"Anh, sao lại ở đây? Là công việc sao?"

"Đừng đến gần như ."

"Vì sao?"

"Xấu."

Ôn Lễ Viện: "......"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...