07
"Không cần."
Tôi lạnh lùng rút tay ra: "Tôi còn có việc bận, mấy người chơi đi."
Vừa định đi, Lục Hứa lại ngăn tôi lại: "Cậu có việc gì?"
Giọng điệu chất vấn như thể hiển nhiên, giống như năm năm trước vào ngày sinh nhật hắn chất vấn tôi: "Cậu còn chưa xong bài nào?"
Tôi đột nhiên có chút bực mình, vẻ mặt lạnh lùng: "Mắc mớ gì tới cậu?"
Hắn sửng sốt, sau đó sắc mặt cũng trầm xuống: "Ninh Dĩ Phong, năm năm không gặp, cậu hiện tại có bản lĩnh rồi đúng không, thấy tôi không chào hỏi coi như xong, còn đối với tôi có cái loại thái độ này?"
"Tiểu Phong, chúng tớ vẫn coi cậu là , tớ cho rằng cậu cũng . Không nghĩ tới cậu lại chuyển trường cũng không với chúng tớ một tiếng, tớ cùng A Hứa thật sự rất buồn."
Cố Tích cuống quít tiếp lời Lục Hứa.
Nhìn như đau buồn, ý tứ tuyên bố chủ quyền quá rõ ràng.
Lục Hứa đứng bên cạnh ta, cũng không phản bác gì, giống như Cố Tích , lộ ra vẻ mặt chỉ trích tôi, rất thất vọng về tôi.
Tôi đang lo lắng không biết sao thoát khỏi hai người này thì bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc:
"Ninh Dĩ Phong, lại đây - -"
Giọng điệu có chút mệt mỏi, như đang ra lệnh lại mang theo chút ghét bỏ.
Ngoài ông chủ của tôi Ôn Lễ Hành ra thì còn ai vào đây nữa?
Mọi người nghe tiếng xoay người lại, Ôn Lễ Hành lười biếng đứng ở cửa lớn khách sạn.
Đẹp trai thì đẹp trai thật, khí chất kiêu ngạo lại càng nổi bật hơn.
"Anh? Sao lại tới đây?"
Người lên tiếng chính là tôi có cái túi hàng A.
Ôn Lễ Hành lại không ấy, chỉ đi tới trước mặt tôi: "Em là rùa đen sao, như cũng có thể nhịn ?"
「……」
"Ngay cả heo cũng có miệng, em không có miệng sao?"
Vẻ mặt ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lục Hứa cau mày xen vào: "Anh là ai, dựa vào cái gì mà ấy?"
"Tôi cho ấy tiền, cậu xem?"
Lời này có chút nghĩa khác, sắc mặt Lục Hứa khẽ biến.
Những người phía sau cũng .
Em Ôn Lễ Hành lại kinh hô: "Anh, ấy không phải là của chứ?! Cái túi mua chính là cho ấy?"
Không phải túi giả?
Tôi sửng sốt.
Ôn Lễ Hành bên cạnh lạnh lùng lướt qua em : "Ôn Lễ Viện, em có muốn mua cho em một cái loa không? Em có thể lớn tiếng thêm một chút."
Ôn Lễ Hành thấy người liền mắng, ngay cả em cũng không tha.
Trong lúc mọi người còn đang bàng hòang, ấy đã kéo tôi đi.
Vì thế tôi cũng không thấy, đôi mắt đen lóe qua của Lục Hứa sau lưng tối sầm lại.
Hắn muốn đuổi theo, lại bị Cố Tích giữ chặt: "Hôm nay sinh nhật tớ, cậu có thể đừng đi không? Như khiến tớ rất mất mặt."
Bạn thấy sao?