Ranh Giới Kết Thúc [...] – Chương 3

04

Lục Hứa là phú nhị đại, tiệc sinh nhật đương nhiên sẽ không đơn giản.

Khi ba người chúng tôi đến tiệc sinh nhật, Lục Hứa và Cố Tích là nhân vật nổi tiếng, thoáng cái đã bị mọi người vây quanh.

Mà tôi thì trong nháy mắt chìm ngập trong đám người.

Không ai tới chuyện.

Lần đầu tiên cảm giác rõ ràng như thế, sự chênh lệch giữa tôi và bọn họ.

Thật ra tôi và Lục Hứa quen nhau từ hồi cấp hai, Cố Tích thì mới quen từ cấp ba.

Nhưng tính cách ấy rất tốt, vừa gặp đã thân với tôi, thường xuyên tới tìm tôi, dần dà, cũng quen thuộc với Lục Hứa.

Mà sau khi chơi chung, ba người chúng tôi cũng mới phát hiện, thì ra Cố Tích cũng ở cạnh tiểu khu nhà Lục Hứa.

Hai người họ là hàng xóm.

Tuy rằng gặp nhau muộn một chút, số mệnh đã định trước hai người, gặp nhau có muộn hơn nữa, họ cũng sẽ đến với nhau.

Cách biển người mênh mông, tôi Lục Hứa và Cố Tích bị một đám người xô đẩy.

Nhìn mọi người trêu chọc bọn họ xứng đôi, Cố Tích lộ ra nụ thẹn thùng, Lục Hứa cũng khẽ nhếch môi.

Đột nhiên cảm thấy hôm nay, tôi đi theo bọn họ tới đây là rất tự tìm mất mặt.

Tôi lặng lẽ rời khỏi phòng tiệc mà không để lại quà tặng.

Sau khi về đến nhà, tôi cũng đi ngủ sớm.

Nhưng mà nửa đêm, đột nhiên nghe có người gõ cửa.

Tôi tưởng đó là mẹ tôi, mơ màng đi ra mở cửa.

Lại thấy Lục Hứa đứng ở cửa.

Hắn trầm mặt: "Cậu rời đi sao không một tiếng?"

Tôi không hiểu giọng điệu không vui này của hắn là vì sao, tôi có ở đấy hay không, đối với hắn mà rất quan trọng sao?

Trong nhóm, mọi người gửi tới video sinh nhật của hắn, hắn chơi không phải rất vui vẻ sao?

"Quà sinh nhật của tôi đâu?"

Hắn đột nhiên hỏi.

Tôi nhớ tới món quà mình đã chuẩn bị trước mấy tháng, lại nhớ tới trong video sinh nhật, khăn quàng cổ Cố Tích tặng cho hắn trị giá mấy vạn đồng.

Đột nhiên có chút lúng túng cùng khó xử.

Quà tặng giống nhau coi như xong, còn hết lần này tới lần khác một cái thì đắt đến thái quá, còn một cái thì rẻ chỉ vài nhân dân tệ.

Thậm chí khăn quàng cổ của tôi còn đan cực xấu.

"Tôi quên mất, không có chuẩn bị."

Hơi thở Lục Hứa như dừng lại.

Lúc hắn còn muốn thêm gì nữa thì hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Tôi lùi bước, đóng cửa lại.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...