02
"Tại sao hôm nay cậu lại bảo Cố Tích chạy 800 mét cho cậu?"
Giọng điệu chất vấn của Lục Hứa mang theo chút trách móc, khiến lòng tôi trong nháy mắt như tiến vào hầm băng.
"Lúc trước tôi đã với cậu, không muốn chạy thì đừng tham gia."
"Giữa cuộc thi lại bỏ chạy, bảo Cố Tích dọn dẹp cục diện rối rắm cho cậu, còn cậu ấy thiếu chút nữa xảy ra chuyện."
Ra là định định tội cho tôi.
Tôi muốn với hắn, chạy 800 mét không phải là thứ tôi muốn báo danh, mà là có ai đó đã chơi xấu báo danh tôi lên.
Tôi muốn với hắn rằng chạy 800 mét không phải là tôi không muốn chạy, mà là hôm nay mẹ tôi ngất xỉu, và tôi đã ở bệnh viện chăm sóc bà cả ngày.
Muốn cho hắn biết, tôi không có để cho Cố Tích giúp tôi chạy, tôi chỉ là cho ủy viên thể dục, để cho cậu ấy tìm người khác, không biết tại sao lại biến thành Cố Tích......
Nhưng mà lời đến bên miệng, khi thấy ánh mắt lạnh như băng của Lục Hứa, tôi đột nhiên không muốn giải thích nữa.
Hắn thích Cố Tích, bất kể tôi có nỗi khổ gì hay không, gián tiếp Cố Tích, là sự thật.
Hắn biết tôi không phải cố ý, hắn chỉ là vẫn muốn trách tôi.
Trách tôi người trong lòng hắn.
Vì , những lời giải thích cũng không cho hắn cảm thấy tốt hơn.
03
"Xin lỗi."
Tôi cúi thấp mắt, xin lỗi.
Lục Hứa nhíu mày: "Cậu không nên xin lỗi tôi, cậu nên với Cố Tích."
"Được."
Có lẽ là do tôi trả lời quá nhanh, quá quyết đoán.
Hắn lại nghẹn họng.
Lông mày nhíu càng sâu.
Đôi mắt sâu thẳm tôi, muốn lại thôi, cuối cùng chỉ "Ừ" một tiếng.
Tôi không hắn, xoay người đi đến phòng học của Cố Tích.
Cố Tích không học cùng lớp với tôi và Lục Hứa.
Ngày thường, cùng tan học, cùng ăn cơm, cùng về nhà đều là do Cố Tích chủ tới tìm tôi và Lục Hứa, sau đó ba người chúng tôi sẽ đi cùng nhau.
Trước kia tôi chưa từng nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ba người chúng tôi đều là tốt.
Thế hôm nay, tôi mới phát hiện, mình tựa như một cái bóng đèn khổng lồ, mỗi ngày nằm ngang giữa bọn họ, cản trở bọn họ đến với nhau.
Nói không chừng bọn họ đã sớm thấy tôi phiền tôi lại không biết.
Nhưng trước kia không biết thì quên đi, bây giờ đã biết, tôi tự nhiên sẽ không mặt dày quấn lấy bọn họ nữa.
Trong mấy ngày liền, tôi cũng không cùng bọn họ ăn cơm trưa trên sân thượng nữa.
Tan học cũng tìm lý do ở lại, từ chối đi cùng bọn họ.
Cuối tuần bọn họ hẹn nhau ở thư viện, Cố Tích gọi tôi, tôi cũng không đi.
Có lẽ việc tránh mặt đột ngột là quá cố ý.
Lục Hứa cuối cùng cũng nhận ra.
Sau khi Cố Tích tan học lại tới gọi chúng tôi, tôi vừa đưa bài thi chưa xong, Lục Hứa đã đi tới trước bàn tôi.
"Bài thi nào cậu chưa xong?"
Giọng điệu chất vấn quá mức sắc bén.
Tôi lại có chút chột dạ: "Rất nhiều."
"Rất nhiều là bao nhiêu, nhiều ngày như mà vẫn chưa xong?"
"Đầu óc tôi ngốc, không biết , rất chậm."
"Không biết tại sao không tới tìm tôi?"
Lục Hứa một câu lại một câu ép hỏi, trong nháy mắt đã cho cảm tích góp từng tí một nhiều ngày của tôi khó có thể che giấu.
Đang muốn mất khống chế, Cố Tích đi tới ngắt lời: "Lục Hứa, cậu gì , dọa Tiểu Phong rồi."
Cố Tích kéo tay tôi: "Đừng nữa, hôm nay là sinh nhật Lục Hứa, cậu không định tham gia sao?"
Nói đến sinh nhật, tôi ngẩn ra.
Đôi mắt lành lạnh của Lục Hứa đối diện vẫn tôi chằm chằm như cũ, giống như đang trách cứ tôi thậm chí ngay cả chuyện này cũng có thể quên.
Cuối cùng, tôi bị Cố Tích mạnh mẽ lôi kéo đi cùng bọn họ.
Bạn thấy sao?