Ranh Giới Kết Thúc [...] – Chương 13

17

Đã lâu không có tin tức của Cố Tích và Lục Hứa, mỗi ngày tôi đều bận rộn trong công việc, thiếu chút nữa quên mất hai người này.

Nhưng mà vào một ngày, Ôn Lễ Hành đột nhiên đem điện thoại di của ấy đưa cho tôi, để tôi xem một đoạn video.

Thì ra là hai nhà Lục Hứa và Cố Tích tổ chức tiệc đính hôn cho bọn họ, Lục Hứa lại không xuất hiện, chỉ để lại một đoạn VCR đã ghi âm trước.

Trong video, hắn giống như uống rượu say, không để ý đến hình tượng thanh lãnh của mình nhiều năm, thẳng có c.h.ế.t cũng sẽ không lấy người phụ nữ ác độc này.

Tiệc đính hôn có rất nhiều người tới, hắn vừa ra chuyện này liền khiến cho Cố Tích mất hết thể diện.

Nghe sau khi tiệc đính hôn kết thúc, hai ngượi họ đánh nhau.

Tình nghĩa tuổi trẻ quen biết, cuối cùng kết thúc trong không vui.

「……」

Khi tôi đi về, gặp Lục Hứa ở gần nhà.

Tôi vốn không muốn để ý đến hắn, hắn đi lên liền nắm lấy tay tôi.

"Tiểu Phong, cho tôi thêm một cơ hội nữa không, tôi từ nay về sau nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, tôi thật sự từ đầu đến cuối đều chỉ thích một mình cậu mà thôi..."

Tôi có chút bất đắc dĩ: "Lục Hứa, tôi đã rồi, tôi không còn thích cậu nữa."

"Ninh Dĩ Phong, em thử khách khí một lần nữa xem?"

Một giọng nham hiểm vang lên từ phía sau.

Là Ôn Lễ Hành.

"Sao lại ở đây?"

Ôn Lễ Hành trừng mắt tôi, không để ý tới tôi, chỉ Lục Hứa: "Em ấy là của tôi, người không liên quan cút xa ra."

Không thể không , Ôn Lễ Hành vẫn là rất dọa người.

Lục Hứa thành thật hơn rất nhiều.

Ôn Lễ Hành kéo tôi ra phía sau , tôi: "Em đến bao giờ mới có thể mạnh mẽ hơn chút?"

Tôi bị Ôn Lễ Hành trừng đến mức có chút hoài nghi, nếu hôm nay tôi không ấy sẽ không buông tha tôi.

Lục Hứa vẫn tôi.

Tôi trầm mặc một lúc lâu, ngẩng đầu nghiêm túc hắn:"Lục Hứa, cậu cút đi, tôi không muốn gặp lại cậu. Nhìn thấy cậu tôi liền thấy ghê tởm."

Sắc mặt Lục Hứa trắng bệch, trước mặt một người đàn ông khác, hắn cảm thấy nhục nhã trước nay chưa từng có.

"Cậu nghiêm túc sao?"

"Vô cùng nghiêm túc."

Lục Hứa chán nản quay đầu.

"...... Được."

Người vừa đi, Ôn Lễ Hành liền chậc một tiếng.

"Em nhất định phải dịu dàng 'Cút' như ?"

"Tôi cũng biết tính cách của mình không ưa thích, cũng có nhiều người ghét bỏ, tôi không muốn như mà. Tôi chính là như , có thể gì đây?"

"Tôi không ghét bỏ."

"Hả?"

Tôi kinh ngạc .

Anh trả lời với vẻ mặt nghiêm túc: "Ít nhất có tôi không ghét bỏ."

「……」

Tim đột nhiên đập thật nhanh là có chuyện gì ?

Đột nhiên nghĩ đến vấn đề lần trước bị tôi xem nhẹ, đầu óc tôi co giật, không tự chủ thốt ra: "Ông chủ, có phải thích tôi không?"

"Rất rõ ràng."

"..." Tại sao lại có người kiêu ngạo thừa nhận mình thích một người như ?

Trước đây tôi tự ti như ...

"Vì sao lại thích tôi? Như lời Cố Tích , tôi không tốt chút nào..."

"Chậc, ta cái gì chính là cái đó à? Em dễ dàng bị người ta ¹PUA như sao?"

¹PUA: thao túng, kiểm soát tâm lý.

Dừng một chút, đổi giọng : "Bất quá, tôi thích bộ dạng uất ức của em."

"..." Bộ dạng uất ức?

Thấy tôi , Ôn Lễ Hành hiếm khi có chút ngượng ngùng, đem đầu của tôi đẩy ra.

"Tính cách của em, kỳ thật cũng không có gì không tốt cả. Thế giới này luôn cho phép có một số người an tĩnh, vụng về."

"Vậy tại sao luôn muốn tôi thay đổi?"

"Tôi không phải muốn em thay đổi, tôi chỉ hy vọng khi em gặp phải chuyện thì không nên ủy khuất chính mình."

Tim lại đập thình thịch.

Tôi ngước mắt .

Dưới ánh trăng nửa tối nửa sáng, ánh mắt người đàn ông chân thành tha thiết: "Em có thể im lặng, có thể ngốc nghếch, em không thể để người khác khi dễ, bắt nạt."

「……」

Thời gian không biết qua bao lâu.

Dưới ánh trăng, giọng yếu ớt của tôi phát ra: "Ông chủ, lúc trước luôn mắng tôi, tôi có bóng ma tâm lý."

"...... Vậy sau này tôi không mắng em nữa? Em suy nghĩ lại xem?"

"Tôi có thể suy nghĩ lâu hơn không?"

"Em muốn bao lâu?"

"...... Không biết."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...