Ranh Giới Kết Thúc [...] – Chương 12

15

Ôn Lễ Hành vừa đi, Lục Hứa dường như là vừa sống lại.

Hắn tuyệt vọng tôi: "Tiểu Phong, thật sự không phải như lời ta . Khi đó tôi thật sự không biết. Tôi chơi cùng Cố Tích chỉ là bởi vì tôi cho rằng cậu ấy là của cậu. Tôi chỉ là bởi vì cậu, mới trở thành của cậu ấy."

"Nhường nhường. Tôi phải đi ."

"Lần Cố Tích ngã xuống cầu thanh, kỳ thật tôi cũng không phải hoàn toàn tin cậu ấy, chỉ là lúc ấy cậu không để ý tới tôi, tôi mới tức giận."

"Cho nên là , tất cả đều là lỗi của người khác, cậu không sai một chút nào có đúng không?"

"Tôi......"

"Cũng đúng. Cậu quả thật không sai. Thích cậu, là vấn đề của tôi, cậu hoàn toàn không cần bởi vì tôi thích cậu thì cậu phải chịu trách nhiệm với cảm của tôi."

"Tiểu Phong......"

Trong mắt hắn vừa lóe lên ánh sáng, tôi liền lạnh lùng ngắt lời: "Lục Hứa, tôi đã từng thích cậu. Nhưng bây giờ không còn thích nữa, hy vọng chúng ta có thể gặp nhau trong yên bình."

"Không có khả năng! Tôi không tin!"

"Cậu muốn tin hay không thì tùy."

Tôi vừa muốn đi, hốc mắt hắn liền đỏ bừng: "Cậu không cần tôi nữa sao?"

"Lục Hứa, tôi đã cho cậu rất nhiều cơ hội rồi."

Đã từng, bởi vì thích hắn, cho nên tôi mới bị người khác có cơ hội tổn thương.

Hôm nay, tôi không muốn tổn thương chính mình nữa.

"Vứt chiếc khăn quàng cổ đó đi, đó không phải cho cậu."

Sắc mặt Lục Hứa hoàn toàn trắng bệch.

16

Lục Hứa và Cố Tích không biết là quá ăn ý, hay là thương lượng xong rồi.

Buổi sáng Lục Hứa tới tìm tôi, buổi chiều Cố Tích tới tìm Ôn Lễ Hành.

Tôi không hiểu, Cố Tích tới tìm Ôn Lễ Hành cái gì?

Bởi vì quá mức tò mò, tôi lấy hết can đảm đi nghe lén.

Ai ngờ, vừa tới gần đã nghe thấy Cố Tích bôi nhọ tôi:

"Ninh Dĩ Phong thật may mắn, tuy rằng tướng mạo bình thường, gia thế bình thường, trình độ học vấn cũng bình thường, lại có thể cho người đường đường là đại ma vương giới luật sư vì ta mà đến nước này."

"Cô , mới mấy tuổi, cứ giả tạo như , là trà xanh tinh chuyển thế à?"

Cố Tích tức đến nghẹn họng, "Ôn luật sư, thích ta, không cảm thấy bị mất giá sao?"

"Người có ý nghĩ như mới bị mất giá. Ai thích thì đúng là mắt mù mà."

Cái miệng này của Ôn Lễ Hành đúng là rất1 độc.

Không so sánh thì không biết, có so sánh mới phát hiện, lúc ấy mắng tôi vẫn còn nhẹ nhàng chán.

Không ngờ chỉ mắng tôi ngốc thôi.

"Nhưng mà đi cũng phải lại, nếu không là do xúi giục mẹ Lục Hứa đuổi việc mẹ Ninh Dĩ Phong, cũng đuổi họ ra khỏi thành phố A thì Ninh Dĩ Phong cũng sẽ không chuyển trường học, cũng sẽ không sinh ra một loạt hiệu ứng bươm bướm, gặp tôi. Cho nên, còn phải cảm ơn , độc ác."

Cái gì? Mẹ phải nghỉ việc đến nơi khác là do Cố Tích ?

"Ôn luật sư xem ra tra rất nhiều chuyện, thật sự là thích ta. Nhưng tôi không hiểu, cùng Lục Hứa, các người vì cái gì đều thích ta?"

"Cô đang hỏi ý kiến tôi? Phí tư vấn của tôi rất đắt, một vấn đề mười vạn đồng."

「……」

"Bình thường tôi chuyện với người khác đều tính theo giây, hôm nay vẫn là tiện nghi cho rồi."

"Ôn Lễ Hành có bệnh à!"

Tôi còn đang đắm chìm trong nguyên nhân mẹ nghỉ việc, bất ngờ Cố Tích đột nhiên mở cửa đi ra, vừa vặn đụng phải tôi.

Cố Tích trừng mắt liếc tôi một cái, đỏ mắt bỏ chạy.

Tôi Ôn Lễ Hành trong phòng khách đối diện, nhớ tới vừa rồi ấy không có phủ nhận thích tôi, nhất thời có chút chột dạ.

Đang muốn chạy trốn, Ôn Lễ Hành liền gọi tôi lại: "Chạy cái gì, lá gan không nhỏ, dám nghe lén?"

"...... Ông chủ, tôi sai rồi."

"Em không có gì muốn hỏi?"

"Có!"

Anh nhướng mày.

"Cố Tích vì sao lại tới tìm ? Vừa rồi ta đến nước này, đã ?"

"Em tò mò cái này?"

Tôi gật đầu.

"Chậc, với đầu óc em, tôi rốt cuộc đang chờ mong cái gì chứ..."

Dừng một chút, tức giận: "Chuyện xảy ra giữa em và ta ở suối nước nóng, bảo em ghi âm lại, chỉ gửi ghi âm cho nhà họ Lục mà thôi."

Tôi kinh ngạc, người này sao lại ghi âm kịp thời như ?

"Anh đã sớm dự đoán ta sẽ tính kế tôi? Sao lại hiểu ta như ?"

"Chậc, ai hiểu ta chứ, tôi chỉ là người rõ tâm tư của mỗi người thôi."

"..." Được, lại bắt đầu khoe khoang rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...