01
Sau ngày đại hội thể dục thể thao kết thúc, một tin đồn chấn lan truyền khắp toàn trường.
Học thần thanh lãnh đứng đầu lớp Lục Hứa và hoa khôi trường Cố Tích đang hẹn hò.
Là chung của hai nhân vật nổi tiếng trong trường, lần đầu tiên tôi ở trong trường học bị đông đảo học quấn lấy hóng chuyện.
"Ba người các cậu mỗi ngày đều cùng nhau đi học, cậu hẳn là biết nội đi?"
Tôi ánh mắt tò mò hóng chuyện của mọi người.
Nhớ tới video thấy cách đây không lâu, tôi thấy cay đắng trong lòng.
Nếu không phải lần này Cố Tích chạy 800 mét, thể lực chống đỡ không nổi, bị ngã sấp xuống đường băng chạy, Lục Hứa lập tức xông lên ôm đến phòng y tế.
Vẻ mặt lo lắng của hắn lúc ấy bị mọi người chụp .
Thì tôi đến bây giờ cũng không biết.
Thì ra Lục Hứa thích Cố Tích.
Thật ra tôi sớm nên biết.
Nhiều lần Cố Tích tới tìm chúng tôi, xuyên qua cửa kính bên ngoài phòng học, tôi rõ ràng đã thấy Lục Hứa đang về phía Cố Tích, trong ánh mắt đều mang theo vui vẻ.
Sao tôi có thể phản ứng chậm chạp như chứ.
Lục Hứa và Cố Tích, bất kể là từ gia thế hay là tướng mạo, đều là một đôi trời sinh.
Một người là học thần, một người là hoa khôi trường.
Lục Hứa có người mình thích thì phải quan tâm đến người đó.
Có lẽ là mấy năm nay đồng hành cùng bọn họ quá lâu, dần dần cho tôi quên mất, tôi vốn không cùng tầng lớp với bọn họ.
Chỉ là bởi vì mẹ tôi việc ở nhà Lục Hứa, cho nên tạm thời tôi mới cùng bọn họ tiếp với nhau.
Nhưng trên thực tế, tôi chưa bao giờ chân chính hòa nhập vào trong giới của bọn họ.
Cố Tích tùy tiện mua một cái váy, liền bằng với một tháng tiền lương của mẹ tôi.
Giày của Lục Hứa trị giá chưa bao giờ dưới bốn con số...
Nghĩ đến đây, tôi nhét món quà sinh nhật đã sớm chuẩn bị cho Lục Hứa vào trong ngăn bàn học.
Cảm nhạt dần: "Chuyện của bọn họ, tôi không rõ lắm."
"Cậu sao có thể không biết?"
Giọng điệu của ai đó có chút gay gắt.
Những người khác cũng phụ họa: "Cậu cũng không phải muốn giúp bọn họ che giấu đi? Cũng đừng gạt chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không cho giáo viên đâu!"
"Đúng , lúc Lục Hứa thấy Cố Tích ngã sấp xuống đường chạy, một mặt khẩn trương lo lắng, không thích chúng tôi cũng không tin!"
Các học một câu lại một câu chất vấn, đem bàn học của tôi vây kín từ trong ra ngoài, không một khe hở.
Đây là lần đầu tiên trong hai năm qua tôi có cảm giác tồn tại như .
Nhưng giờ phút này, tôi thấy rất phiền với loại cảm giác tồn tại này.
Tôi không kìm cảm :
"Tôi đã tôi không biết! Các cậu nghe không hiểu à?"
Đây là lần đầu tiên tôi nổi giận với học, mọi người đều sững sờ.
Có người dịch sang một bên nửa bước, lộ ra một khe hở.
Vì thế tôi thấy, Lục Hứa và Cố Tích đang ở bên ngoài đám người.
Không biết họ trở về từ phòng y tế của trường từ lúc nào.
Giờ phút này, tuấn nam mỹ nữ đứng cùng một chỗ, vai chạm vai, hết sức đẹp mắt.
Làm thu hút hầu hết các học ở trong phòng học và ngoài hành lang.
Mà đôi mắt lãnh đạm của Lục Hứa quét qua tôi: "Cậu theo tôi qua đây một chút."
Trước ánh mắt tò mò và hóng chuyện của mọi người, hắn gọi tôi ra ngoài.
Không hề lo lắng người khác sẽ hiểu lầm cái gì.
Trên thực tế, cũng quả thật không cần có loại lo lắng này.
Sau tất cả, không ai nghĩ rằng hắn và tôi sẽ có bất cứ chuyện gì.
Bạn thấy sao?