Quyết Tâm Tìm Lại [...] – Chương 5

8

Sau đó, tôi hỏi em số 2.

【Số 2, nhớ quay video đẹp rồi gửi cho tôi nhé, cái hay thì phải chia sẻ cùng mọi người.】

Số 2 trả lời: 【Chị dâu, lúc đó chỉ là thôi, nếu khiến chị tổn thương, chúng tôi xin lỗi!】

Số 1 nhanh chóng thêm: 【Chị dâu, chị chưa bao giờ gọi chúng tôi bằng tên mà chúng tôi cũng chẳng giận, lần này chị tha cho chúng tôi đi! Tôi biết mình sai rồi!】

Tôi chưa bao giờ thích đám em của Tống Bác. Mỗi ngày họ chỉ biết ăn chơi trác táng, đều đã có gia đình người nào cũng chơi bời không thua kém nhau.

Vợ của họ đều biết, tất cả đều lựa chọn im lặng. Tống Bác là người giữ mình nhất trong số đó.

Lúc này, Tống Bác chen vào: 【Mau uống thuốc xổ rồi lộn ngược mà đi ị quay video! Nói !】

Số 1 thực sự đã đi uống thuốc xổ.

Số 2 thật sự đã đi quay video.

Cuối cùng, video cũng quay và gửi lên nhóm.

Tôi muốn , bỗng cảm thấy trò này chẳng còn gì vui vẻ nữa.

Sau khi tôi ly hôn, người đầu tiên bị ảnh hưởng là em số 1 của Tống Bác.

Tống Bác cắt đứt mọi hợp tác với ta. Không có đơn hàng từ Tống Bác, số 1 không thể duy trì công ty của mình, và rất nhanh sau đó, vì thiếu hụt tài chính, công ty ta phải đóng cửa.

Tiếp theo là số 2, kịch bản gần như giống hệt.

Cuối cùng là thân của tôi. Vừa mới đây thôi ấy còn đang hân hoan với cuộc sống độc thân, bao nuôi trai trẻ, thì ngay sau đó công ty của ấy gặp khó khăn về tài chính.

Khi Trần Thi Vân tìm đến tôi, tôi đang bán bánh áp chảo bên lề đường.

“Cậu bị điên rồi à! Ly hôn với Tống Bác rồi chạy ra đường bán bánh, chịu khổ à!”

Cô ấy châm chọc tôi một hồi.

Rồi ấy tiếp: “Bây giờ Tống Bác chỉ tập trung vào sự nghiệp, không có người phụ nữ nào lại gần. Ai mà mang phụ nữ đến đàm phán kinh doanh với ta, Tống Bác sẽ từ chối hợp tác ngay lập tức! Phòng thư ký của công ty ấy không có một người phụ nữ nào, còn có người kiện ta vì phân biệt giới tính nữa!”

“Cậu có biết tại sao không?”

Tôi rất khéo trong việc bánh áp chảo, Bác rất thích ăn. Anh ta thậm chí từng rằng nếu thất nghiệp, tôi có thể bán bánh nuôi .

Bánh mỏng vàng ruộm đang xèo xèo trong chảo dầu.

Tôi hỏi: “Tại sao?”

“Vì cậu đó! Vì cậu không thích ta dây dưa với phụ nữ, nên ta đã loại bỏ tất cả phụ nữ xung quanh mình! Chi Hy, ta cậu! Sau khi ly hôn, ta không còn dính dáng đến bất kỳ vụ bê bối nào nữa!”

“Ồ, tôi nên trao cho ta một giải thưởng à!”

Tôi hiểu ý Trần Thi Vân đến để gì. Cô ấy rất mong tôi và Tống Bác sẽ quay lại với nhau, để công ty của ấy có thể cứu vãn.

“Cô ơi, tôi xin lỗi vừa rồi phải chạy vội quá! Cái bánh này à? Ồ, ngon quá, để tôi lấy lên nhé!”

Bà bán bánh quay trở lại.

Bà gói bánh cho tôi, thấy Trần Thi Vân là của tôi, nên cũng gói thêm cho ấy một cái.

Trần Thi Vân rất ngạc nhiên: “Cái quầy này không phải của cậu à?”

Tôi cũng ngạc nhiên: “Tôi có 10 tỷ trong tay, chỉ cần không sản và tiêu xài phung phí, tôi cũng chẳng cần phải ra đây tự tay bán bánh đâu.”

Trần Thi Vân im lặng, tôi từ trên xuống dưới một lúc: “Cậu có vẻ thay đổi nhiều quá, trở nên xinh đẹp, bình tĩnh và chín chắn hơn rất nhiều. Trước đây cậu lúc nào trông cũng mệt mỏi.”

Trước kia, Tống Bác thường về rất muộn. Khi về, hoặc trên người có mùi nước hoa, hoặc có vết son trên áo, hoặc bị những người phụ nữ thầm gửi thư tâm .

Cũng may tôi có tinh thần mạnh mẽ, dù bị TốngBác “thao túng” tâm lý, tôi vẫn không quá bận tâm.

Điều tôi quan tâm nhiều hơn là mối quan hệ giữa tôi và Tống Bác không bình đẳng.

Tôi giống như một món phụ kiện của ta, không có tên gọi riêng. Và ta cũng nghĩ tôi chỉ là vật sở hữu của mình, có thể ra lệnh cho tôi bất cứ lúc nào.

Tôi bảo Trần Thi Vân đừng liên lạc với tôi nữa, không có lý do gì cả, chỉ là tôi muốn chấm dứt mối quan hệ này.

Tôi đã muốn điều này từ lâu rồi.

Trần Thi Vân không hiểu: “Tại sao ?”

Giống như ấy không hiểu tại sao, khi Tống Bác không thực sự ngoại , tôi lại muốn ly hôn.

Tôi rằng tôi muốn tôn trọng.

Trần Thi Vân cho rằng tôi thật ngây thơ: “Nếu chồng tôi cho tôi 3 triệu một tháng, tôi sẵn sàng chăm sóc cả bồ nhí của ta trong thời gian ta ở cữ! Người lớn rồi mà còn về với không , còn về lòng tự trọng, cậu thật quá nhạy cảm!”

Nhưng tôi và Tống Bác đến với nhau là vì , ta tôi và tôn trọng tôi.

Giờ đây, ta không còn tôn trọng và cũng không tôi nữa, tại sao tôi phải chịu đựng vì tiền?

Tôi đâu cần phải chịu đựng, ly hôn rồi tôi vẫn có tiền mà.

Tôi ăn xong bánh và đi đến cuối con phố đêm. Tình cờ tôi thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hàn Á đeo một chiếc địu trẻ con, đang bán xích nướng.

Tôi và ta vô nhau, ta cúi đầu, ánh mắt né tránh. Bên cạnh ta, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi uống rượu và ăn thịt.

Anh ta lẩm bẩm chửi rủa: “Có thằng ngu này chịu rước mày là mày nên biết ơn rồi đấy! Thằng tử tế nào chịu lấy đứa như mày – con phục vụ rượu! Theo tao bán xích nướng vẫn là người lương thiện đấy! Mày định đi đâu hả!”

Chắc là tôi quá rõ ràng, Hàn Á thẳng lưng, bước đến trước mặt tôi.

“Đến để xem tôi thê thảm thế nào à? Cô hài lòng với kết cục của tôi chứ? Cô với tôi cũng chẳng khác gì nhau, không học vấn, không sự nghiệp!”

Tôi nhẹ: “Cô thật là buồn . Cô chưa bao giờ xứng đáng đối thủ của tôi, và tôi cũng chưa từng coi là gì cả. Việc cố ý đến đây những điều này chỉ khiến tôi thấy rằng đã thực sự mất kiểm soát.”

Chương 9

Tôi đã mua một căn nhà, việc sửa chữa kéo dài gần hai năm. Trong suốt hai năm đó, tôi đi khắp nơi du lịch, tận hưởng cuộc sống một cách thư thái.

Cuối cùng, căn nhà cũng đã hoàn thiện.

Đến ngày tôi dọn về nhà mới. Không có ai đến chúc mừng cả.

Bố mẹ tôi vì không đồng ý việc tôi ly hôn, thà nhận Tống Bác con trai chứ không thừa nhận tôi là con ruột của họ.

Tống Bác thì lại rất hiếu thảo, không quan tâm đến mẹ mình, lại thường xuyên về quê thăm nom bố mẹ tôi.

Người trong làng vẫn nghĩ rằng chúng tôi chưa hề ly hôn.

Có tiếng gõ cửa, tôi mở cửa và nụ trên mặt cứng đờ. Là Tống Bác.

Anh ta cầm một bó hoa hồng, : “Thấy có vui không? Lâu rồi không gặp, Chi Hy. Năm qua bận quá, phần lớn cũng vì không tìm ra lý do để gặp em. Hôm nay là ngày em dọn về nhà mới, đến để chúc mừng em.”

Cách mở đầu của ta thật gượng gạo.

Tôi cũng không mời vào.

“Được rồi, tôi nhận lời chúc mừng.”

“Không mời vào ngồi một chút sao?”

“Thôi, một lát nữa tôi đến, không tiện lắm.”

“Bạn nào ? Có đến thì không tiện à.”

“Nói nhanh đi, có gì muốn không?”

“Anh muốn tái hôn.” Anh ta thốt ra ngay.

Tôi lại muốn bật .

Chúng tôi chia tay gần hai năm rồi, năm đầu tiên ta liên tục thay đổi , đến năm thứ hai, ta bắt đầu từ chối tiếp với phụ nữ, tập trung vào sự nghiệp và đặc biệt là lấy lòng bố mẹ tôi.

“Sao , chưa tìm người giúp việc thích hợp à?”

“Chi Hy, những người phụ nữ đó đều chỉ vì tiền của , chỉ có em là khác biệt. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua khó khăn, chỉ có em thực sự đối xử tốt với , dù sản, em vẫn sẽ ở bên . Anh không thể thiếu em !”

Tôi khẩy: “Anh chỉ muốn tìm một người giúp việc mà không vì tiền. Anh tìm không nên mới nhớ đến tôi. Nếu tìm , sẽ không quay lại.”

“Tống Bác, ngày trước tôi thật lòng, đã mất đi con người đó của tôi. Bây giờ tôi không còn nữa. Nếu cưới tôi lại, tôi cũng sẽ giống những người phụ nữ khác, chỉ vì tiền của thôi.”

“Không sao, chấp nhận em vì tiền. Chi Hy, chỉ muốn mỗi ngày về nhà, thấy em nấu cơm cho , thấy em giặt giũ cho . Anh cảm thấy chỉ có như , em mới . Chúng ta bắt đầu lại nhé?”

“Phụt” — Tôi bật thành tiếng.

“Sao , những người phụ nữ khác không giặt đồ lót cho à? Không sao, có thể nhờ mẹ , bà ấy chắc chắn sẵn sàng .”

Tống Bác sững người: “Nhất định phải kiểu đó sao? Anh đã chưa đủ nhiều à? Anh đã loại bỏ tất cả những người khiến chúng ta ly hôn. Anh không để họ yên, chỉ để xả giận cho em! Em không cho một cơ hội nào sao?

“Còn bố mẹ em nữa! Em không thèm quan tâm, hai năm nay là người hiếu thuận với họ!”

“Bạn trai tôi đến rồi, có thể đi không? Tôi không muốn ấy hiểu lầm!”

Bạn trai tôi thực sự vừa bước ra từ thang máy. Hai người đàn ông nhau.

Bạn trai tôi hỏi: “Em , người này là ai?”

“Chồng cũ của em.” Tôi bình thản giới thiệu.

Bạn trai tôi chủ bắt tay Tống Bác: “Chào , cảm ơn vì đã ly hôn với bảo bối của tôi!”

Tống Bác tái mặt, hỏi tôi: “Bạn trai em bao nhiêu tuổi rồi? Đủ tuổi chưa?”

Bạn trai tôi : “Cháu 19 tuổi rồi, ạ!”

Tống Bác gần như bóp nát bó hoa trên tay: “Tuyệt thật, Lâm Chi Hy. Em nghĩ thằng nhóc này có thể cho em tương lai sao?”

“Tương lai thì thôi đi, hãy sống cho hiện tại. Có những người đang đi trên đường cũng có thể bị xe tông chết. Đừng nghĩ nhiều quá, Tống Bác à, không phải ai cũng có tương lai đâu.”

Lời của tôi đúng là vận đen thành sự thật. Tôi xin lỗi.

Trên đường về nhà, Tống Bác bị xe tông. Không chết, hai chân ta phải cắt cụt.

Tống Bác không còn chân vẫn cầu xin tôi tái hôn với ta.

Tôi biết rằng ta càng chắc chắn cần một người giúp việc để chăm sóc và thương ta.

Anh ta : “Anh không còn chân nữa, không thể đi lang thang nữa. Chi Hy, quay lại bên nhé, không?”

“Tống Bác, biết tại sao tôi kiên quyết ly hôn không? Chúng ta không bình đẳng không tôn trọng tôi.”

“Anh là người nuôi em, sao chúng ta có thể bình đẳng ?”

“Nhưng chúng ta là vợ chồng mà. Tôi không phải là một con chim hoàng yến, chúng ta là vợ chồng, đáng lẽ chúng ta phải bình đẳng. Nếu tôi là nhân của , tôi có thể vì tiền mà không cần lòng tự trọng, tôi là vợ .”

Tống Bác lạnh và châm chọc: “Nếu em cưới một gã đàn ông không có tiền, em sẽ chẳng có lòng tự trọng lẫn tiền bạc! Lâm Chi Hy, em có thể trưởng thành lên không?”

Thấy không, ta dù mất đi hai chân vẫn tỏ ra cao ngạo như .

Chúng tôi định sẵn là không thể bình đẳng.

Anh ta từ đầu đến cuối luôn khinh thường tôi.

Một năm sau, Tống Bác tái hôn. Vợ ta là mà mẹ Bác đã lựa chọn kỹ lưỡng, một tài nữ có học vấn cao.

Cô ấy còn là chuyên gia tài chính. Nói là có thể giúp ích cho sự nghiệp của Tống Bác.

Tài nữ quả là rất giỏi, mới ở bên Bác nửa năm, ấy đã chuyển toàn bộ tài sản của Tống Bác ra nước ngoài. Rồi ấy biến mất.

Chỉ để lại một công ty rỗng và một đống nợ nần.

Khi Tống Bác phát hiện ra thì mẹ ta vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Họ thậm chí còn không biết tài nữ đó đã thao túng thế nào.

Mẹ Tống Bác lớn tiếng chửi mắng tài nữ là một kẻ chỉ biết vì tiền!

Tài nữ mỉa mai đáp lại: “Tôi không lấy tiền thì lấy gì, lấy hai chân bị cụt của ta chắc? Hay lấy việc ta không thể sinh con, đến một hạt giống cũng không để lại cho tôi?”

Mẹ Tống Bác thực sự suy sụp, con trai cưng của bà lại bị khinh rẻ như thế!

Tống Bác không còn tiền, mẹ ta đẩy xe lăn đưa ta đến tìm tôi, cầu tôi trả lại 10 tỷ mà tôi đã chia khi ly hôn.

Tôi đã mua vé máy bay và bay ra nước ngoài ngay trong đêm.

Từ đó, tôi không còn nghe tin tức gì về Tống Bác nữa.

Còn tôi, mỗi ngày đều ôm người mẫu cao 1m85 ngủ, và cuộc sống ngày càng đầy hy vọng hơn.

End

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...