Quyền Thừa Kế – Chương 6

12

Anh trai tôi hoàn toàn bị tôi xử lý đến mức không thể phản kháng.

Tôi cùng rời đi với vẻ tự hào, để lại cho họ tự giải quyết đống hỗn độn mà họ đã ra.

Vài ngày sau, mẹ tôi gọi điện cầu xin tôi giúp đỡ trả nợ, rằng người ta đã đến nhà đập , và trai tôi còn bị đánh gãy một chân.

Nếu không trả nợ ngay, cả nhà sẽ gặp nguy hiểm. Tôi chẳng thèm bận tâm. Khi họ vay nợ, họ có nghĩ đến sống chết của tôi không?

Sau sự việc đó, cảm giữa tôi và càng trở nên bền chặt.

Tôi nhân cơ hội cầu hôn ấy, hứa rằng sẽ thương ấy suốt đời và không bao giờ để gia đình tôi can thiệp vào cuộc sống của ấy.

Cô ấy đồng ý, chúng tôi lần lượt đi gặp gia đình hai bên, bàn bạc chuyện cưới xin và chuẩn bị cho đám cưới.

Vào ngày cưới, sáng sớm tôi lái xe đến đón dâu, giữa đường bỗng có một ông lão đứng chặn xe.

Tài xế hiểu ý, bước xuống xe, đưa điếu thuốc mời ông lão và xin ông nhường đường.

Chỉ một cái , tôi nhận ra ông lão nhặt ve chai ấy chính là bố tôi, người mà tôi đã không gặp vài tháng nay.

Tôi không xuống xe, giả vờ như không thấy ông, rồi lái xe hướng đến đích, nơi hạnh phúc của mình đang chờ đợi.

Sau đó một ngày, tôi bất ngờ nhận cuộc gọi từ bố. Ông rất nhớ tôi và muốn đến thăm nhà tôi. Tôi lạnh lùng hỏi lại:

“Tiền nợ trả hết chưa?”

Bố tôi lập tức im lặng.

Tôi :

“Khi nào trả hết nợ thì hãy liên lạc.”

Ông ngập ngừng, vài lần cố mở lời lại nuốt xuống. Tôi tiếp tục:

“Dù sao thì chị dâu cũng bảo rồi, đây là ý của bố mà, đúng không?”

Tôi nghĩ, so với những tính toán trắng trợn của trai và chị dâu, chính bố tôi, người luôn dùng cảm để ràng buộc và hành xử hai mặt, mới là người tôi ghê tởm nhất.

13

Hôm đưa vợ đi khám thai, tôi vô bắt gặp chị dâu lén lút trong bệnh viện. Mặc dù chị ấy đeo khẩu trang và kính râm, tôi vẫn dễ dàng nhận ra.

Tôi chụp ảnh lại và kéo số của trai ra khỏi danh sách chặn, gửi cho một bức hình kèm theo địa chỉ, kèm theo một tin nhắn thoại:

“Mau đến bệnh viện mà xem, vợ đang định bỏ trốn đấy.”

Chị dâu tới bệnh viện lúc này chắc chắn không phải để khám thai. Việc chị ấy cẩn thận che đậy như hẳn là đang tính âm thầm thai.

Tôi không thể để chị ấy đạt mục đích. Chị ấy phải sống chết với trai tôi.

Đúng như dự đoán, khi tôi và vợ ra khỏi bệnh viện, nghe y tá rằng ở khoa sản có một người đàn ông đánh vợ, công khai bạo hành, đã có người gọi cảnh sát.

Tôi và vợ nhau , sau đó cùng nhau đi ăn mừng cho sự xuất hiện của sinh linh bé nhỏ sắp tới.

Sau này, tôi nghe bè kể rằng, trai tôi để trả nợ đã phải bán nhà và xe với giá rẻ, số tiền lễ cưới đã trao cho chị dâu thì không đòi lại .

Mẹ chị dâu, bà Trương Hồng Hà, và em trai chị ấy, Trần Long, vì sợ bị liên lụy nên đã cắt đứt quan hệ với chị ấy.

Chị dâu ngày đêm gào thét trong nhà, hàng xóm lúc nào cũng nghe thấy tiếng khóc thảm thiết từ nhà chị ấy.

Còn mẹ tôi, chỉ thỉnh thoảng gửi cho tôi vài tin nhắn hỏi thăm cuộc sống. Tôi không trả lời lấy một chữ.

Dù bà là mẹ đẻ của tôi, từ ngày bà giấu tôi để giúp trai vay tiền, tôi và bà cũng đã đoạn tuyệt ân .

Số tiền tôi đã chi cho họ trong những năm qua vượt xa số tiền họ từng bỏ ra cho tôi.

Tôi đã báo đáp đủ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng. Từ giờ, tôi sẽ sống mà không có bất kỳ gánh nặng nào.

Đó cũng là lời hứa tôi đã với vợ trước khi cưới, rằng gia đình tôi sẽ không ảnh hưởng đến hạnh phúc của ấy.

Tôi nhất định sẽ giữ lời.

14

Lần tiếp theo tôi nghe tin về trai là từ một bản tin trên báo. Anh bị và phân xác, xác của ngư dân vớt lên từ biển.

Sau khi cảnh sát xác định danh tính, họ đã liên hệ gia đình để tới nhận thi thể. Tôi quyết định đến lần cuối.

Không ngờ khi gặp lại, đã không còn nguyên vẹn.

Điều tôi quan tâm lúc đó là khoản nợ của sẽ xử lý thế nào. Khi bố mẹ thấy tôi, họ định quỳ xuống cầu xin.

Tôi thấy đã có người giơ điện thoại lên quay, nên ngay lập tức kể lại tất cả những điều vô lý mà họ đã trước đây.

Họ không thể dùng đạo đức để ràng buộc tôi nữa, và dưới ánh mắt soi mói của đám đông, họ không dám thêm gì với tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà mình đã xử lý kịp thời, tránh một vụ “ném đá” trên mạng.

Tôi không tham dự đám tang của trai mà đến trại giam để gặp chị dâu. Chị ta đã hóa điên, cơ thể đầy những vết thương.

Nghe chị ta không chịu nổi những hành hạ của trai, cùng nhân người phân xác để trốn tội.

Khi thấy tôi, chị ta vẫn căm hận muốn xé xác tôi, đổ lỗi cho tôi không đưa tiền nên mới khiến chị rơi vào hoàn cảnh này.

Tôi lắc đầu:

“Cái sai không phải ở tôi, mà là ở chính sự ngu ngốc của chị, gia đình chị tham lam, ham muốn những thứ không thuộc về mình.”

“Chị đáng phải trả giá cho những gì chị đã .”

Chị dâu sững người một lúc, sau đó điên loạn, nước mắt chảy ròng ròng.

Thấy tôi sắp rời đi, chị ta đập mạnh lên cửa kính:

“Đừng đi, tôi xin cậu, hãy cứu tôi ra ngoài, tôi sẵn sàng nhân của cậu, tôi hứa sẽ không để vợ cậu biết.”

Tôi ghê tởm đến mức suýt nôn ra bữa sáng, vội vã rời khỏi trại giam.

Còn khoản nợ mà chị tôi không trả , những kẻ đòi nợ đã chuyển mục tiêu sang bố mẹ tôi.

Tôi nhanh chóng thu thập bằng chứng và gửi cho cảnh sát, tố cáo những kẻ cho vay nặng lãi, nhân cơ hội này, tôi đưa bố mẹ sang nước ngoài.

Trước khi họ lên máy bay, tôi dặn dò rằng đừng mong lấy một xu nào từ tôi nữa, hãy ở lại nước ngoài và đừng phiền tôi thêm lần nào.

Đó cũng là chút lòng hiếu thảo cuối cùng của tôi. Sau này, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì của họ nữa.

Vài tháng sau, con tôi chào đời.

Tôi ở bên vợ, cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc, công việc kinh doanh cũng ngày càng phát triển.

Những rắc rối của quá khứ đã không còn ảnh hưởng đến hiện tại của tôi nữa.

Từ giờ, tôi sẽ thương vợ đến cuối đời, thực hiện lời hứa của mình cho đến khi về với cát bụi.

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...