6
Mọi người đều bị lời buộc tội của chị dâu choáng váng.
Mọi người đều thấy rõ ràng rằng tôi đứng cách xa chị ấy ít nhất hai ba mét.
Vậy mà chị ấy dám tôi đẩy chị ta?
Giờ đây, việc bịa đặt có lẽ trở nên quá dễ dàng rồi sao?
“Chị còn thêm tôi sẽ kiện chị tội phỉ báng!”
Chị dâu lại khóc lóc thảm thiết,
“Chính cậu đã đẩy tôi, cậu muốn tôi, tôi không muốn dâu nhà này nữa, tôi sẽ đi bệnh viện! Không sinh nữa, cũng không cưới xin gì hết!”
Thủ đoạn vụng về này khiến tôi không nhịn mà bật .
Nhưng không hiểu sao, tôi lại không thể phân biệt nổi đúng sai.
Thấy chị dâu khóc lóc giả tạo như , ấy lại tràn đầy lòng thương xót,
“Em đừng khóc nữa, cả đời này em chỉ có thể cưới thôi, để đòi lại công bằng cho em!”
Anh tôi quay sang tôi, ánh mắt đầy tức giận,
“Tần Nam! Em là đàn ông mà! Cô ấy là chị dâu vừa mới mang thai của em, sao em lại có thể đối xử với ấy như , ép ấy phải cùng con của đi chết sao?”
Tôi bực bội mà bật ra một tiếng chán nản.
“Anh bị gì à? Ai là người sự trước, rõ ràng như mà không nhận ra sao? Não bị trôi theo nước cống rồi hả?”
“Anh là trai của em!”
Anh tôi tức giận gầm lên. Tôi vô cảm nhún vai,
“Được thôi, nếu đã muốn bày tỏ quyền lực, ít nhất cũng phải có bộ dạng của một người chứ?”
“Anh muốn cưới chị ta thì tự bỏ tiền ra mà cưới, em chúc hai người sống hạnh phúc với nhau.”
Chị dâu nghe thấy lập tức phản bác:
“Ai bỏ tiền ra liên quan gì đến cậu? Dù sao từ bé cậu đã ăn bám trai, chắc chắn là một tên nghèo kiết xác!”
“Bố mẹ chồng tôi sẵn sàng giúp chồng tôi bỏ tiền ra cưới tôi, cậu cứ ghen tị đi!”
“Thật sao, bố mẹ chồng bỏ tiền ra, hả?”
Tôi lại liếc đầy ẩn ý về phía bố mẹ.
Cả hai đều sững sờ.
Anh tôi giận dữ đến mức cánh mũi phập phồng, cơn giận đã lên đến đỉnh điểm,
“Vợ đúng! Có bố mẹ giúp tiền, chẳng cần đến cậu!”
“Vậy thì tốt nhất là nhớ kỹ những gì mình vừa đấy.”
7
Ban đầu, tôi định ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, sau khi chị dâu rối thế này, tôi cảm thấy thà trở lại việc kiếm tiền còn hơn.
Sáng sớm tôi đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, vừa mở cửa thì gặp ngay gia đình chị dâu đến tìm kiếm chuyện.
Trương Hồng Hà, mẹ của chị dâu, bước vào với tay chống hông, trông sắc mặt đầy cay nghiệt,
“Nghe chính cậu bắt nạt con tôi! Nhà họ Tần các người có tiền thì coi thường con tôi như sao?”
“Xem ra các người không muốn cưới con tôi nữa rồi!”
Bố mẹ tôi vội vàng xin lỗi và mời bà ấy vào nhà.
Trương Hồng Hà hừ lạnh, ngồi phịch xuống giữa ghế sofa, dáng vẻ như một bà chủ.
Em trai của chị dâu quanh căn biệt thự với ánh mắt tham lam, như thể rằng căn nhà này sắp thuộc về mình.
Chị dâu cũng hùa theo,
“Thích gì thì cứ lấy, em là em trai của chị, có gì tốt chị sẽ ưu tiên cho em trước.”
Trần Long lập tức chọn chiếc bình mà bố tôi thích nhất.
Bố tôi vừa tỏ vẻ tiếc nuối, định nhượng lại, thì tôi bất ngờ lên tiếng:
“Mười triệu một cái, vỡ thì đền không nổi đâu.”
Trần Long, giống như chị của mình, khó chịu ra mặt, liền đập vỡ chiếc bình, định bẽ mặt tôi.
“Phì, chỉ là cái bình rẻ tiền thôi mà! Mười triệu á? Cậu định lừa người chắc? Chị tôi là chủ nhân tương lai của cái nhà này, cậu tốt nhất nên năng lịch sự với chị ấy đi!”
“Cậu chị ấy là chủ nhà?”
Tôi nhạt, còn bố mẹ tôi rõ ràng cũng tỏ vẻ không vui.
Thật nực , Trần Long còn đang đắm chìm trong giấc mơ trở thành cậu ấm, lớn giọng:
“Đúng rồi, bây giờ là các người đang cầu xin chị tôi cưới vào nhà này, con trai mà chị tôi đang mang bầu còn đáng giá hơn tên ăn bám như cậu nhiều!”
“Ồ? Tôi muốn nghe xem chúng tôi cầu xin các người như thế nào đây?”
Trương Hồng Hà khoanh tay, tỏ vẻ ngạo mạn:
“Ông, bà thông gia, trước đây tôi thấy hai đứa có cảm tốt nên chỉ cầu hai mươi triệu tệ tiền sính lễ.”
“Nhưng giờ các người bắt nạt con tôi như , gia đình tôi không dễ bắt nạt đâu!”
“Tiền sính lễ phải tăng lên một trăm triệu tệ, nếu không tôi sẽ đưa con tôi đi thai ngay lập tức!”
“Cái gì? Một trăm triệu tệ?”
Anh tôi sợ đến nỗi suýt ngất xỉu.
Bố mẹ tôi cũng lúng túng,
“Bà thông gia, số tiền này thực sự quá lớn, không biết chúng ta có thể bàn lại không?”
“Không có gì để bàn cả!”
Trần Long lại đá vỡ thêm một cái bình, còn nghênh ngang bước lên bàn trà:
“Không đưa tiền thì đừng mong có cháu trai!”
Bố mẹ tôi vội vàng quay sang tôi cầu cứu ý kiến.
Tôi mỉm , vô tội bật bản ghi âm cuộc trò chuyện hôm qua của trai tôi lên, rồi phát lại ba lần.
“Bố mẹ cho tôi tiền thì tôi chẳng cần gì cậu hết!”
Sắc mặt của trai tôi chẳng còn gì để ,
“Tần Nam, em trong nhà không ai thù hận qua đêm cả, em mau đưa ra quyết định đi, không thể sống thiếu ấy .”
Mẹ tôi cũng lo lắng tôi,
“Nam à, hay là chúng ta đồng ý đi, dù sao chị dâu con cũng có thể sinh con trai cho con, chúng ta không thể bỏ qua chuyện này .”
“Đó là con của ấy, đâu phải con của con, sao mọi người lại hỏi con?”
Tôi đã quyết định không dính dáng đến chuyện này nữa.
“Thật nực , bị tổn thương nhiều lần đến mức này mà còn muốn tôi chi ra cả trăm triệu tệ để rước một mối họa về nhà sao?”
“Trên đời này gì có chuyện như thế!”
Chị dâu vừa nghe đã đùng đùng bỏ đi,
“Tốt thôi, tôi sẽ đi thai ngay bây giờ, Tần Nam, cậu nhớ lấy, chính cậu đã khiến nhà họ Tần tuyệt tự, cậu là tội nhân của cả nhà họ Tần!”
“Tôi và trai còn chưa chết, sao lại tuyệt tự ?”
Tôi tỏ vẻ không quan tâm.
Chị dâu rõ ràng có chút hoang mang, bước đi ra cửa cũng chậm lại.
Tôi chẳng thèm để ý xem ta sống hay chết, tôi thì lại ngốc nghếch thật sự, ấy tưởng chị dâu sẽ thai thật, liền vội vàng cản ta lại.
“Tần Nam, em thật quá đáng! Đây là chị dâu của em, đứa bé trong bụng ấy là cháu ruột của em, sao em có thể chuyện với ấy như , mau xin lỗi chị dâu đi!”
Trần Long cũng bắt đầu hét:
“Bây giờ không chỉ là xin lỗi, mà còn phải đưa một trăm triệu tệ tiền sính lễ, thêm một trăm triệu tệ để mua xe, hai trăm triệu tệ để mua nhà, rồi còn vàng cưới, mười triệu tệ tiền đổi cách gọi,”
“Không thiếu thứ gì, nếu không tôi không cho chị tôi sinh con cho nhà các người đâu!”
“Cậu có nhầm không đấy?”
Tôi thấy buồn ,
“Miệng chị cậu mạ vàng chắc, một cái gọi là mười triệu, hay là ấy có thể sinh ra một Na Tra, đáng để chi nhiều tiền ?”
“Cậu chị tôi không xứng sao?”
Chị dâu ôm lấy trai tôi, bắt đầu khóc lóc:
“Anh biết sinh con đau đớn như thế nào không? Tôi chỉ muốn nhà trả một chút tiền bồi thường sức khỏe, có gì là không đúng? Chẳng lẽ các người định lợi dụng tôi để sinh con mà không hề muốn cưới tôi sao?”
Anh tôi hoảng loạn lên tiếng bào chữa:
“Sao lại thế ? Em à, đừng nghe nó , đồng ý với tất cả các điều kiện của em, chắc chắn sẽ đón em vào nhà thật long trọng.”
Lúc này chị dâu mới ngừng khóc và .
Trương Hồng Hà và Trần Long cũng cho rằng họ đã đòi lại công bằng, đắc ý tôi, trước khi rời đi còn tiện tay cầm theo một cái gạt tàn vàng trang trí của nhà tôi.
Được lắm, đã thế thì tôi sẽ chờ xem, không có tôi trả số tiền đó, tôi sẽ kiếm đâu ra số tiền sính lễ đây!
Bạn thấy sao?