4
Tôi về phía bố mẹ, cả hai đều tôi với ánh mắt van nài.
Tôi không thể không mềm lòng.
Tôi biết trai rất chị dâu, còn bố mẹ thì rất quý trọng đứa cháu sắp chào đời, nên tôi cũng không muốn khó họ.
Tôi nhún vai, dịu mặt xuống, chủ mời cả nhà vào ăn cơm.
“Thôi, mặc kệ các người gì thì .”
Chị dâu hừ một tiếng đắc ý, bước chân dài, kiêu ngạo đi trước.
Dù trong lòng tôi vẫn còn giận, tôi dù sao cũng là đàn ông, không nên tính toán với một người phụ nữ đang mang thai vì mấy chuyện nhỏ nhặt.
Thôi thì coi như không thấy.
Dù sao lần này tôi cũng chỉ nghỉ vài ngày ở nhà, sau đó lại phải đi công tác.
Vì nể trai, nhường chị ấy một chút cũng không sao.
Nhưng chị dâu lại cứ thích nhảy múa trên dây thần kinh của tôi.
Lần này tôi đi công tác, đã mang về khá nhiều mỹ phẩm và trang sức để tặng quà.
Trong đó có một chiếc nhẫn mà tôi định dùng để cầu hôn, đã bỏ ra hàng triệu nhân dân tệ để nhờ thợ kim hoàn thiết kế riêng.
Vậy mà chị dâu lại không thèm hỏi ý kiến tôi, tự ý đeo chiếc nhẫn đó, còn muốn lấy cả những món mỹ phẩm nhập khẩu kia.
“Cô bên ngoài thì có gì hay ho, thà để tôi dùng còn hơn, tôi đang mang giọt máu của nhà họ Tần, tôi mới là người trong nhà.”
“Dù sao cậu cũng tiêu tiền của con trai tôi, cậu nghĩ tặng một cái nhẫn là người ta sẽ chịu cưới cậu sao?”
“Con thời nay toàn là lừa tiền, chị đây đang giúp cậu!”
Tôi đã nghe thấy tiếng tay mình nắm chặt đến nỗi răng rắc.
“Cẩn thận cái miệng của chị!”
“Tôi sai chỗ nào? Cô ta chắc chắn là ham tiền của cậu thôi, con hồ ly tinh đó muốn bước chân vào nhà họ Tần và tranh tài sản với con trai tôi, không bao giờ có cửa đâu!”
Tôi suýt nữa đã không kìm mà tát thẳng vào mặt chị ta.
Anh tôi vội vàng can ngăn,
“Em trả nhẫn lại cho em trai ngay!”
Chị dâu lại khóc lóc thảm thiết,
“Tôi vì nhà họ Tần mà mang nặng đẻ đau, chẳng lẽ không đeo một cái nhẫn sao? Nếu thì tôi đi thai ngay!”
Mẹ tôi lại bị chị ta dọa, vội vàng tới khuyên nhủ tôi,
“Hay là con mua cái khác cho Thanh Thanh đi? Mẹ tin Thanh Thanh hiền lành hiểu chuyện, chắc chắn không để bụng đâu!”
Lần này tôi không nhượng bộ nữa, mặt lạnh lùng đưa tay về phía chị dâu,
“Trả nhẫn lại đây, những thứ khác tôi có thể không tính.”
Chị dâu rụt tay lại, trợn mắt tôi,
“Tôi không trả, cậu có thể gì tôi? Cậu dùng tiền của nhà chúng tôi mua đồ, chiếc nhẫn đó tất nhiên thuộc về tôi!”
“Anh!”
Tôi chằm chằm vào trai, ra dấu cảnh cáo lần cuối.
Trước đây để theo đuổi chị dâu, đã dối rằng công ty là do thành lập, tôi chỉ giúp đỡ.
Vì hạnh phúc của , tôi đã nhắm mắt ngơ, chấp nhận lời dối đó.
Tôi nghĩ rằng, là người một nhà thì không cần quá tính toán, dù sao sau này tôi cũng sẽ lo cho và chị dâu cả đời, ra sự thật hay không cũng chẳng quan trọng.
Nhưng giờ tôi mới nhận ra, nếu tôi không phản kháng, họ thực sự quên mất ai mới là người chủ trong nhà này!
Anh tôi bị tôi đến phát hoảng, lần đầu tiên ấy mạnh mẽ, kéo tay chị dâu lại, tháo chiếc nhẫn ra trả cho tôi.
Tất nhiên chị dâu lại khóc lóc ầm ĩ.
Nhưng lần này không ai đứng về phía chị ấy, khóc lóc một lúc, thấy không còn thú vị, chị ta đành ngừng khóc, trong lòng chắc hẳn đã ngầm oán hận tôi.
Trong những ngày tiếp theo, hễ tôi đụng vào bất cứ thứ gì trong nhà, dù chỉ là chai dầu gội, chị ta cũng đứng bên cạnh mỉa mai.
Tôi không thể chịu nổi nữa, cuối cùng đã bùng nổ sau chuỗi ngày im lặng.
Tôi mở nắp cả chai dầu gội, dốc hết lên đầu chị ta.
“Đồ của nhà chị đúng không?
Lần này tôi cho chị dùng thoải mái luôn!”
5
Tất cả mọi người đều bị tiếng hét chói tai của chị dâu thu hút lại gần.
“Cậu dám đối xử với tôi như à!”
Chị dâu đỏ mặt tía tai, cố gắng lau sạch dầu gội đang chảy xuống mặt.
Nhưng càng lau càng rối, cuối cùng còn khiến xà phòng vào mắt, đau đến mức chị ấy lại hét lên một tiếng nữa.
“Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Bố tôi lạnh lùng mắng một câu:
“Thôi đủ rồi! Chắc lại là do chủ chuyện với Tần Nam!”
Mẹ tôi cũng lườm chị dâu một cái trách móc, vì tính cách yếu đuối, bà không dám thẳng.
Chị dâu tức giận đến mức gần như nổ tung, cảm thấy cả nhà đang đứng về phía tôi mà bắt nạt chị ta.
“Rõ ràng là cậu ta ra tay trước, sao mọi người lại quay sang trách tôi?”
“Tôi có gì đâu mà chọc giận cậu ta chứ? Chính cậu ta cố kiếm chuyện với tôi!”
“Không chọc giận tôi sao? Vậy tại sao lần nào tôi dùng đồ trong nhà, chị cũng phải đứng bên cạnh lải nhải mãi, mắng tôi ăn bám?”
Chị dâu tự tin đáp trả:
“Thế tôi sai à! Đây đều là đồ của bố mẹ, cậu dựa vào đâu mà dùng thoải mái như ?”
Tôi khẽ khẩy:
“Còn chị thì chưa từng bỏ ra đồng nào, chị cũng dùng đấy thôi?”
Chị dâu mặt không chút xấu hổ:
“Tôi là con dâu nhà cậu cưới hỏi đàng hoàng, có gì mà tôi không dùng ?”
Tôi lười tranh luận với chị ta.
Có vẻ như ánh mắt khinh bỉ của tôi đã kích thích chị ấy, chị dâu hét lớn một tiếng rồi lao đầu về phía góc bàn,
“Tôi không sinh nữa! Tôi không thể chịu nổi khi dâu nhà này! Nếu các người không muốn đứa bé, thì tôi sẽ bỏ nó!”
Anh tôi hoảng hốt, vội ôm lấy ấy dỗ dành:
“Được rồi vợ à, cả nhà ai cũng muốn đứa bé này, cũng rất em, em đừng kích như không?”
“Vậy thì đuổi cậu ta đi! Trong nhà này có cậu ấy thì không có tôi!”
Anh tôi giờ rơi vào thế khó xử.
Anh ấy không dám mở miệng bảo tôi thu dọn đồ đạc rời đi, dù sao sau này cũng còn phải dựa vào tôi để có tiền sinh hoạt.
Anh ấy đành cầu cứu mẹ tôi.
Mẹ tôi vốn đã không quyết đoán, hình này khiến bà hoảng sợ, không dám lời nào.
Chị dâu thấy cả nhà chúng tôi chỉ biết nhau mà không ai đứng ra bênh vực chị ta, chị ta tức giận đến nỗi đẩy tôi ra rồi tự mình leo lên lan can ban công,
“Nếu mọi người không đồng ý đuổi cậu ta, thì tôi sẽ nhảy xuống đây ngay bây giờ, để các người xem một xác hai mạng!”
Tôi không nhịn mà bật ,
“Nhà chúng tôi là biệt thự hai tầng, từ đây mà nhảy xuống thì cùng lắm chỉ gãy chân, chứ không chết đâu.”
“Tôi hôm nay cũng tuyên bố luôn, đừng dẫn chị ta về nhà nữa, tôi không muốn thấy chị ta lần nào nữa.”
Nhưng vừa dứt lời, chị dâu còn chưa kịp phản ứng, thì tự mình trượt chân ngã khỏi lan can.
Anh tôi đứng gần nhất, may mắn kịp nắm lấy cổ tay chị ta, giữ người treo lơ lửng giữa không trung.
Lúc này, chị dâu mới sợ tái mặt, không dám thêm lời nào về việc tự sát, vội vàng hét lên bảo tôi cứu chị ấy lên.
Ba mẹ tôi sợ xảy ra chuyện thật nên cũng tiến đến giúp đỡ, cuối cùng cũng kéo chị ta trở lại.
Nhưng sau khi cứu lên, chị ấy không hề lời cảm ơn, mà ngay lập tức chỉ tay vào mặt tôi mắng chửi:
“Đồ vô lương tâm, cậu dám đẩy tôi, đây là mưu sát cố ý, tôi sẽ kiện cậu ra tòa!”
Bạn thấy sao?