Tạ Trường Phong liếc ta, cuối cùng cũng : "Ngươi có phải đang nghĩ mình rất thông minh, muốn bản Hầu khen ngươi không?"
Ta chớp chớp mắt hắn, không gì.
Nhưng ý tứ đã rất rõ ràng rồi!
Tạ Trường Phong liếc chăn đắp trên người ta, có vẻ bất đắc dĩ, mắng: "Không phải sưởi chăn nệm sao? Lăn lộn thế này, hết ấm rồi!"
Ta vội vàng kéo Tạ Trường Phong cùng nằm xuống.
Nhét lò sưởi vào lòng hắn, tay chân quấn quýt bám lấy người hắn.
"Thế này thì ấm chưa?"
Tạ Trường Phong: "..."
Đêm đó, ban đầu ta định đợi Tạ Trường Phong ngủ say rồi mới dậy đi.
Kết quả vì quá mệt nên ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Hứa ma ma tìm không thấy ta, vội vàng đến báo với Tạ Trường Phong, biết đêm qua ta ngủ ở chỗ Tạ Trường Phong, kinh ngạc vô cùng.
Lẩm bẩm: "Ai bảo tiểu thư nhà ta ngốc chứ? Tiểu thư nhà ta thông minh lắm!"
10
Ta tưởng rằng, sưởi ấm giường cho Tạ Trường Phong đã là việc lớn nhất ta có thể cho hắn rồi.
Hắn từng , ta chỉ là một nương ngốc nghếch, chẳng có tác dụng gì.
Điều khiến ta không ngờ là, ngày hôm sau hắn đã giao ta cho sư phụ.
"Dạy nàng dùng độc, võ công cũng phải khá hơn. Tốt nhất là có thể g.i.ế.c người, không thì ít nhất cũng phải tự bảo vệ mình."
Ta: Không phải ta là một nương đáng , yếu đuối sao? Còn phải những việc này sao?
Thấy ta bối rối hắn, Tạ Trường Phong thay đổi hẳn vẻ ân cần ngày hôm qua, trở nên lạnh lùng vô : "Bên cạnh bản Hầu, không nuôi phế vật!"
Ta vội vàng giải thích: "Ta sưởi ấm giường cho ngươi..."
Tạ Trường Phong lạnh: "Việc lò sưởi có thể , cần gì phải có ngươi? Ngươi đừng tưởng ôm ngươi ngủ rất thoải mái nhé."
Thị vệ Mục Phong bên cạnh cũng theo: "Hừ!"
Quên , hắn ta chính là thị vệ đã nhận ra ta bên đường ngày đó, bây giờ là sư phụ của ta.
Ban đầu ta tưởng hắn ta là người tốt bụng, đến khi rơi vào tay hắn ta mới biết, có chủ nhân như thế nào thì có thị vệ như thế ấy.
Hắn ta đưa ta đến một nơi kỳ lạ, cùng tập luyện với một đám trẻ khoảng mười tuổi.
Chúng nhỏ tuổi hơn ta, đứa nào cũng thông minh lanh lợi, thân thủ nhanh nhẹn.
Ta lại không theo kịp, không tốt.
Mục Phong : "Ngốc không sao, biết nghe lệnh là . Bảo gì thì nấy. Làm không tốt sẽ bị !"
Ta vốn yếu ớt, chưa mấy ngày đã ngã bệnh.
Tạ Trường Phong mời thần y đến khám cho ta.
Ta vươn tay nắm lấy vạt áo hắn: "Đại nhân cứu A Ninh, A Ninh sắp c.h.ế.t rồi!"
Bạch thần y: "Tiểu thư thân thể yếu, uống ít thuốc bổ điều dưỡng là khỏe thôi. Còn về chất độc còn sót lại, đã nhiều năm rồi, muốn trừ bỏ không phải chuyện một sớm một chiều."
Tạ Trường Phong gạt tay ta ra, lạnh giọng : "Dùng thuốc tốt nhất cho nàng, nhất định phải cho nàng khỏe như trâu!"
Ta vốn định giả bệnh để trốn tránh luyện tập: "Hả?"
Mục Phong đứng sau hắn tiếp lời: "Vâng, bồi bổ cho nàng thật tốt, mới chạy có vài vòng đã mệt thế này, thật không chịu nổi!"
Ba năm, nguyên ba năm trời!
Các ngươi có biết ta đã trải qua như thế nào không!
Người ngoài đều tưởng ta ở phủ của Tạ Trường Phong nô tỳ sưởi giường, mặt áo gấm ăn ngon, nuông chiều như bảo bối.
Chỉ có ta mới biết, ta chẳng có một ngày sống thoải mái.
Bọn họ bất kể nóng lạnh, đều bắt ta luyện tập không ngừng.
Cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, dùng độc, quyền cước, kiếm thuật, ám sát...
Còn dạy ta múa, hát, cầm kỳ thi họa, phân biệt độc dược hương liệu.
A Ninh khổ tâm lắm!
Nhưng mỗi lần ta kêu ca không muốn học nữa, Tạ Trường Phong lại đưa cho ta một bức thư phụ thân gửi về từ biên ải.
"Còn muốn sống để gặp lại phụ thân ngươi nữa không?"
Ta mếu máo: "Hu hu, muốn!"
Tạ Trường Phong giơ tay lau nước mắt cho ta: "Đồ phế vật, khóc cái gì? Lần sau còn khóc, chạy thêm mười vòng sân!"
Sao lại không giống như ta tưởng tượng chút nào!
Ma ma còn bảo ta thông minh, đã bám đùi Cửu Thiên Tuế.
Ta thông minh gì chứ, ta ngốc quá đi mất!
Về sau, các đệ tử cùng khóa với ta lần lượt vượt qua kỳ khảo hạch, rời khỏi doanh trại. Chỉ còn mình ta là người cuối cùng, luôn không thể vượt qua .
Bạn thấy sao?