Quyền Lực Của Người [...] – Chương 9

9

 

Tôi bình thản trả lời:  

"Khi nào tôi tôi thích ? Hay nghĩ, chỉ cần thích tôi thì tôi phải thích lại?"  

 

"Dựa vào đâu chứ?"  

 

Triệu Tường cúi đầu, từ từ  buông tay tôi ra, rồi thì thầm:  

 

"Em ghét đúng không? Cảm thấy thật ghê tởm?"  

 

Tôi không trả lời, chỉ để ta đứng đó một mình.  

 

Triệu Tường vì chuyện này mà thi đại học thất bại thảm .  

 

Tôn Linh đổ mọi lỗi lầm lên đầu tôi, càng căm ghét tôi hơn.  

 

Bà ta người điều tra lý lịch của tôi, bới móc ra những chuyện từ quá khứ: cơ thể tôi từng béo phì, xuất thân là con ngoài giá thú.  

 

Những lời công kích trên mạng bắt đầu xuất hiện.  

 

Có người tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ, hoặc thậm chí đi hút mỡ.  

 

Có người bảo rằng, với xuất thân như tôi, tính cách nhạy cảm là chuyện đương nhiên, có lẽ những gì xảy ra với tôi không hoàn toàn là lỗi của người hướng dẫn.  

 

Những lời đó chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, chúng lại là cơ hội tốt để tấn công Tôn Linh thêm lần nữa.  

 

Trịnh Nam đứng ra chứng, tiết lộ rằng Tôn Linh từng sai ta giúp quan sát và chọn sinh viên.  

 

Bà ta chỉ muốn những người xuất thân nghèo khó, học lực bình thường, qua thì dễ bảo. Những sinh viên như dễ bị thao túng.  

 

Tôi viết một đoạn chia sẻ trên tài khoản cá nhân:  

 

"Vậy là chỉ cần xuất thân kém cỏi, là con ngoài giá thú, là người nghèo, hay con cái của tội phạm, thì chắc chắn người đó có vấn đề?  

 

Bị bắt nạt cũng là lỗi của họ? Bị tổn thương cũng là lỗi của họ sao?  

 

Liệu rằng xuất thân thấp kém đồng nghĩa với việc họ là công dân hạng hai?"  

 

---

 

Những lời này nhận sự ủng hộ lớn từ dư luận.  

 

Tôn Linh bị tấn công đến mức tinh thần sụp đổ.  

 

Bà ta điên cuồng rằng mình thấy Phương Mẫn.  

 

Bà bảo rằng Phương Mẫn đang tìm mình, đang đuổi theo mình.  

 

Vì tò mò, tôi quyết định đến gặp Tôn Linh.  

 

Tôi muốn biết Phương Mẫn có thực sự ở đó không, liệu ấy còn tồn tại hay không.  

 

Nhưng khi gặp tôi, bà ta lại nhận nhầm tôi là Phương Mẫn, thậm chí quỳ xuống cầu xin tôi buông tha cho bà ta.  

 

Phải rất khó khăn tôi mới thoát ra .  

 

---

 

Buổi tối, tôi nằm trên giường, nước mắt không ngừng rơi.  

 

Tôi không thể thấy ấy nữa, không bao giờ.  

 

Tôi và Phương Mẫn quen nhau từ thời cấp ba, ấy là cùng bàn của tôi.  

 

Khi tôi bị chế giễu vì thân hình béo phì, ấy đã vì tôi mà đánh nhau với một cậu , khiến mặt mũi bị thương.  

 

Tôi hỏi ấy: "Có đáng không?"  

 

Cô ấy cố nhịn khóc, với tôi: "Tớ không chịu nổi khi người khác xấu cậu."  

 

Trước khi có ấy, bàn học của tôi lúc nào cũng bừa bộn, từ khi ấy xuất hiện, bàn của tôi luôn ngăn nắp gọn gàng.  

 

Tôi khi ấy béo phì, lười vận , ấy kiên quyết kéo tôi đi chạy bộ mỗi ngày.  

 

Khi tôi viện đủ lý do để từ chối, ấy viết một lá thư dài, rằng ấy muốn tôi khỏe mạnh hơn.  

 

Trước khi gặp ấy, cuộc sống của tôi rất tồi tệ: khó ngủ, ăn uống thất thường, cơ thể suy nhược.  

 

Nhưng từ khi có ấy, cuộc sống của tôi trở nên có quy củ.  

 

Dù rất bận rộn, mỗi cuối tuần ấy vẫn đến căn hộ mà mẹ tôi cho tôi để nấu ăn.  

 

Cô ấy luôn tràn đầy năng lượng, luôn hy vọng vào tương lai.  

 

Cô ấy sau này sẽ vào một trường đại học tốt, kiếm thật nhiều tiền.  

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...