2
Bài viết kèm ảnh món ăn và cảnh mọi người ăn uống.
Bên dưới, phần lớn bình luận đều là khen ngợi kỹ năng nấu nướng của tôi. Nhưng cũng có vài ý kiến thắc mắc:
"Sao không đi ăn ngoài mà để một người nấu nhiều món ? Hơi bất lịch sự đấy."
"Đây là thử thách ban đầu à? Kiểu như dằn mặt học sinh mới?"
Những bình luận kiểu này ngày càng nhiều, tôi không trả lời bất kỳ bình luận nào.
Sau này, khi gặp thêm nhiều học khác trong nhóm nghiên cứu, tôi mới hiểu tại sao bà ấy lại hỏi sở trường của từng người ngay từ đầu.
Ví dụ, cùng phòng tôi ở ký túc xá giỏi PowerPoint.
Tất cả các bài giảng quan trọng, cuộc thi hay công việc cá nhân của bà Tôn Linh đều giao cho ấy .
Nhưng bà ấy là kiểu khách hàng khó tính, luôn cầu nhiều phiên bản khác nhau, cuối cùng lại chọn bản đầu tiên.
Mỗi khi không hài lòng, bà ấy sẽ công khai chỉ trích trong nhóm:
"Nếu cứ giữ lối suy nghĩ kiểu sinh viên đại học như thì tôi khuyên không nên học tiếp."
"Đừng ích kỷ như thế, không thêm việc cho người khác là điều cơ bản nhất."
"Tôi vốn không định nhận , thôi, cố mà thể hiện tốt hơn chút đi!"
Một đêm nọ, tôi thức dậy đi vệ sinh thì thấy cùng phòng đang PowerPoint, nước mắt rơi lã chã trên bàn phím.
Lần này không chỉ cho bà ấy, mà còn cho cả chồng bà ấy.
Bạn tôi gần như không nghỉ ngơi suốt một tuần, vừa phải nhiệm vụ của trường, vừa chịu sự áp lực từ bà ấy.
Nhưng nếu chúng tôi sai dù chỉ một chút, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Có lần, tôi vô nghe ấy gọi điện về nhà. Ban đầu ấy cố giữ bình tĩnh, dần không kìm , bật khóc:
"Mẹ ơi, học cao học thực sự quá khó khăn!"
Nghe thấy điều đó, mẹ ấy cũng khóc qua điện thoại, :
"Con , học cao học không phải chuyện sống còn. Nếu không học nữa thì đừng học, đâu phải không có bằng mà sẽ c.h.ế.t đói."
Câu ấy tôi nhớ đến người đã nhảy lầu của mình.
Giá như ấy cũng nghe những lời như thế này, liệu ấy có còn sống không?
Khi tôi cúp máy, chúng tôi nhau. Trong ánh mắt ấy là sự đau khổ, giằng xé và mỏi mệt.
Tôi như thấy bóng dáng người thân của mình trong ấy, và nước mắt không kìm mà rơi xuống.
Bạn tôi quay sang đưa giấy cho tôi lau nước mắt, còn an ủi:
"Không sao đâu, chỉ ba năm thôi mà, rồi cũng sẽ qua nhanh thôi."
Ba năm – hơn một nghìn ngày đêm – phải chịu đựng sự hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, liệu có thể dễ dàng vượt qua?
Bạn cùng phòng của tôi vừa xong lời an ủi, chưa kịp thêm gì thì Giang Dao – nhà giàu trong nhóm nghiên cứu – đột nhiên vén rèm giường lên, giọng đầy mỉa mai:
"Gì đây? Các như mình khổ sở lắm . Không phải chính các muốn thể hiện với Tôn để lấy lòng bà ấy sao?"
Nỗi đau của con người không bao giờ giống nhau, và với ta, chúng tôi chỉ đang phiền mà thôi.
Không ai trả lời thêm câu nào. Cả phòng chìm vào im lặng.
Hàng tuần, tôi vẫn đều đặn đến nhà Tôn Linh để nấu cơm, dọn dẹp.
Mỗi ngày trôi qua, tôi lại ghi lại mọi việc vào tài khoản nhỏ của mình, sử dụng nhiều cách khác nhau để khiến những người theo dõi ý đến cảnh của tôi.
Bạn thấy sao?