10
Có lần, nằm trên giường, ấy nắm tay tôi, :
"Vi Vi, với cậu thật tốt!"
Cô ấy luôn nghĩ tôi tốt đẹp, mặc cho tất cả những lời chê bai từ người khác.
Khi ấy vì tôi mà đánh nhau với nam, tôi đã phớt lờ mọi lời phạm của cậu ta, khi thấy vết thương trên mặt ấy, tôi không thể kiềm chế .
Tôi lấy ghế đập mạnh vào cậu ta, đè cậu ta xuống đất, hét lớn.
Sau vụ đó, tôi trở thành nhân vật nổi tiếng trong lớp.
Tôi hỏi Phương Mẫn liệu ấy có sợ tôi không.
Nhưng ấy chỉ xin lỗi, nghĩ rằng mọi chuyện đều là lỗi của mình.
Cô ấy luôn đặt lỗi lầm lên mình.
Mỗi kỳ nghỉ hè và đông, ấy đều thêm để kiếm tiền.
Nhưng dù số tiền đó rất vất vả mới có , ấy vẫn mua bữa sáng cho tôi mỗi ngày chỉ vì tôi không thích ăn sáng.
Tôi chỉ biết bù đắp lại cho ấy bằng cách khác.
Có lần, khi tôi cãi nhau với mẹ và bị cắt trợ cấp, tôi nhịn đói mấy ngày liền.
Cô ấy phát hiện ra, khóc và mua đồ ăn cho tôi, rồi hỏi:
"Cậu có xem tớ là không?"
Tôi không thể hiểu tại sao ấy lại đối xử tốt với tôi như .
Giống như tôi không thể hiểu nổi tại sao có người lại đối xử tệ bạc với người khác.
Cô ấy là người đầu tiên trong cuộc đời khiến tôi cảm thấy mình có giá trị.
Chúng tôi cùng đỗ vào một trường đại học.
Cô ấy vẫn rất bận, mỗi dịp sinh nhật của tôi, ấy luôn dành cả buổi chiều để mua 99 bông hồng, cắt sạch gai, gói lại rồi tặng tôi.
Cô ấy trong mắt ấy, tôi giống như bông hồng, rực rỡ và tràn đầy sức sống.
Cô ấy chọn ngành học giống tôi, vì ấy :
"Cậu là điều tớ thích nhất. Đi theo cậu là đúng."
Tôi có năng khiếu đặc biệt với cây cỏ, vì trong thời gian học đại học, tôi mở một xưởng trồng hoa để bán.
Xưởng của tôi đầy ắp những loại cây và hoa mà tôi tự tay chăm sóc.
Những cây trồng qua tay tôi thường rất dễ sống.
Tôi bắt đầu nhận những đơn đặt hàng lớn, ví dụ như phục hồi các giống lan quý hiếm.
Phương Mẫn rất thích giúp tôi.
Cô ấy không có nhiều hứng thú với việc học hành hay bất cứ điều gì cụ thể, chỉ cần là điều tôi quan tâm, ấy đều hết lòng tham gia.
Cô ấy thường giúp tôi cắt tỉa cây, chăm sóc những chậu hoa nhỏ trong xưởng.
Chúng tôi có rất nhiều dự định cho tương lai, nghĩ rằng sẽ cùng nhau đi đến một nơi nào đó thật đẹp.
Nhưng mọi thứ thay đổi khi ấy trở thành nghiên cứu sinh dưới trướng của Tôn Linh.
Cô ấy bị cuốn vào guồng xoáy mà tôi không cách nào kéo ấy ra .
Cô ấy từng gọi điện cho tôi giữa đêm, vừa khóc vừa rằng không muốn tiếp tục nữa.
Tôi nghe mà đau đớn chẳng thể gì, bởi khi đó, tôi còn không hiểu rõ ấy đang phải trải qua những gì.
Ngày ấy t/ự t/ử, tôi như bị một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào tim.
Tôi không thể tin rằng người mà tôi thương nhất, người từng mạnh mẽ đứng lên bảo vệ tôi, lại ra đi một cách đầy đau đớn như .
Kể từ ngày đó, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa.
Mỗi ngày trôi qua, tôi sống chỉ để tìm cách đòi lại công lý cho ấy.
---
Sau tất cả, câu chuyện đã đến hồi kết.
Tôn Linh bị trường sa thải, học vị bị tước bỏ, danh tiếng bị hủy hoại.
Trường đại học cũng bị điều tra vì cách xử lý sai trái trong vụ việc của Phương Mẫn.
Nhiều quản lý cấp cao phải rời khỏi vị trí, thay vào đó là những người mới lên nắm quyền.
Triệu Tường, con trai Tôn Linh, thi trượt đại học và gần như suy sụp hoàn toàn.
Cậu ta nhiều lần đến tìm tôi, van xin tôi tha thứ.
Nhưng tôi không có gì để với họ nữa.
Những gì cần , tôi đã .
Tôi trở về với xưởng hoa nhỏ của mình, nơi từng chứa đựng những giấc mơ tuổi trẻ.
Giữa không gian yên bình, tôi có thể cảm nhận Phương Mẫn vẫn đang ở bên cạnh mình, trong từng bông hoa, từng chiếc lá.
Mỗi ngày trôi qua, tôi lại chăm sóc cây cối, ngắm những đóa hoa nở rộ.
Bởi vì tôi biết, Phương Mẫn luôn muốn tôi sống tiếp, sống thật tốt.
Cô ấy từng tôi giống như một bông hồng, dù gặp bao nhiêu sóng gió cũng phải nở rộ.
Và tôi sẽ nở rộ, vì bản thân tôi, và vì ấy.
Kết thúc.
Bạn thấy sao?