Người hướng dẫn học cao học của tôi cầu tôi mỗi tuần đến nhà bà ấy nấu cơm một lần, dọn dẹp nhà cửa và dạy kèm con trai bà ấy đang học lớp 12.
Suốt một tuần, sáu ngày tôi ở phòng thí nghiệm từ sáng đến 11:40 đêm vì phòng thí nghiệm đóng cửa lúc 12 giờ.
Ngày còn lại, tôi người giúp việc, bảo mẫu và gia sư 24/7 cho bà ấy.
Dù đã cố gắng hết mình, tôi vẫn không ghi tên thứ hai trong bài luận. Các bài SCI mà tôi ngày đêm cày cuốc, tên thứ hai luôn là của một tiểu thư nhà giàu trong nhóm nghiên cứu mà bà ấy dẫn dắt.
Tôi nghe từ các sinh viên cũ của bà ấy rằng đây không phải lần đầu bà ấy như .
Bà ấy nắm trong tay sinh mệnh của sinh viên và muốn gì cũng , chỉ vì bà ấy là người hướng dẫn?
Nhưng đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Ba năm trước, một bị bà ấy ép đến mức nhảy lầu t/ự t/ử. Chuyện này bị nhà trường che đậy hoàn toàn.
Trường chỉ đưa cho bố mẹ ấy ở vùng nông thôn hẻo lánh chưa đến 20 vạn, và mọi việc êm xuôi.
Còn bà ấy thì chẳng khác gì, vẫn thản nhiên hướng dẫn sinh viên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cô đã khuất ấy là người thân nhất của tôi.
—-------
Lần đầu tôi gặp giáo viên hướng dẫn của mình, bà Tôn Linh, là vào buổi chiều tôi đến Đại học A tham dự phỏng vấn.
Bà ấy mặc một chiếc áo khoác kaki, nở nụ dịu dàng với tôi.
Bà dẫn tôi đến một tiệm trà sữa gần trường, nắm lấy tay tôi và hứa hẹn:
"Vi Vi, nếu sinh viên của tôi, mỗi tháng em sẽ nhận 500 tệ trợ cấp sinh hoạt."
Nói câu này, bà ấy xuống chiếc quần jean bạc màu tôi đang mặc, ánh mắt đầy tự tin rằng tôi sẽ đồng ý.
Tôi bất ngờ và vui mừng hỏi lại:
"Thật sự là mỗi tháng đều có sao?"
"Đương nhiên!"
Sau đó, bà ấy rất nhiều điều khác, như về quy mô phòng thí nghiệm, cường độ học tập và nghiên cứu, khiến bà ấy trông giống như một người chị lớn dịu dàng.
Lúc đó, tôi mới hơn 20 tuổi, sao có thể không bị thuyết phục?
Tôi mãi nhớ người thân của tôi đã vui mừng thế nào khi kể về việc mình đỗ cao học.
Cô ấy mình gặp một giáo viên hướng dẫn tốt, bà ấy trông rất tử tế.
Cô ấy từng bảo sau khi tốt nghiệp sẽ giúp đỡ tôi, vì nghiên cứu sinh là giấc mơ lớn nhất đời ấy.
Nhưng ai mà ngờ, đó lại là khởi đầu của một cơn ác mộng?
Tôi đã nhầm lẫn niềm hy vọng với sự lừa dối.
Khi nhận ra, tôi quyết định không để bất kỳ ai phải chịu đựng những gì người thân của tôi đã trải qua.
Tôi không cần tấm bằng cao học này. Nhưng tôi sẽ dùng tất cả để hủy đi vũ khí trong tay bà ấy.
Bởi vì một người có thể bị đè bẹp, sức mạnh của tập thể có thể lật ngược mọi thứ.
—-----
Lần thứ hai gặp lại bà Tôn Linh, bà ấy hỏi tôi có sở trường gì.
Khi ấy, Trịnh Nam – đàn đã giới thiệu tôi với bà – đang ngồi bên cạnh sắp xếp bàn việc.
Anh ta vô thức ngẩng đầu lên và một biểu cảm khó tả.
Tôi vờ như không thấy, mỉm ngại ngùng đáp:
"Em nấu ăn cũng tạm ổn ạ."
Bà ấy liền ngay:
"Vậy thì tốt quá, mọi người chưa ăn trưa. Hay em trổ tài một chút nhé?"
Tôi hơi sững sờ, cũng gật đầu đồng ý.
Buổi trưa hôm đó, lần đầu tiên tôi phải một mình nấu cơm cho tám người.
Bà ấy gọi rất nhiều người đến, còn tôi phải cùng Trịnh Nam đi chợ mua đồ.
Trên đường, ta nhiều lần định gì đó cuối cùng chẳng gì.
Khi ăn trưa, bà Tôn Linh liên tục khen tôi khéo léo, đảm đang, còn rằng ai lấy tôi vợ sẽ rất may mắn.
Sau đó, trước mặt mọi người, bà ấy chuyển tiền mua đồ ăn cho tôi, vừa vừa :
"Bữa này coi như mời mọi người. Sau này thành công nhớ mời lại nhé!"
Tối hôm đó, tôi ghi lại tất cả những gì xảy ra trong ngày lên tài khoản nhỏ của mình, với giọng điệu đầy háo hức về cuộc sống nghiên cứu sinh:
"Ôi trời ơi, từ giờ không dám khoe tài nấu nướng nữa! Vừa khen một câu thôi mà giáo đã nhờ đến nhà nấu ăn cho mọi người. Hãy xem tôi – thần bếp đây!"
Bạn thấy sao?