10
Lúc này, Dư Diễm lại bắt đầu thấy mất mặt.
Không chịu nổi những tin đồn, ta thậm chí còn không dám đi .
Còn Trần Tri Viễn vẫn ghê tởm như trước.
Một bên, ta tiếp tục chăm lo cho Dư Diễm.
Bên còn lại, ta lại không chịu ly hôn với tôi.
Nhưng tôi chẳng quan tâm.
Tôi nhất định phải ly hôn!
Tôi cứ thế tiếp tục cuộc sống của mình, chờ đợi cơ hội.
Rất nhanh, kỳ thi đại học đầu tiên của tôi đã đến.
Trời lạnh.
Trước cổng trường, từng nhóm thí sinh cùng gia đình đứng chờ.
Tôi mặc áo mỏng, hai tay liên tục xoa vào nhau để giữ ấm, chân không ngừng giậm xuống đất.
Có thí sinh thấy tôi đi một mình, liền tò mò hỏi:
“Sao chị đi thi mà không có ai đi cùng ?”
Tôi vừa vừa đáp:
“Một mình cũng mà.”
Chưa kịp hết câu, Trần Tri Viễn đã xuất hiện, đi bên cạnh Dư Diễm.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác sành điệu, nổi bật giữa đám đông chỉ quan tâm đến việc giữ ấm.
Giọng ta nũng nịu:
“Tri Viễn, cuối cùng em cũng đi thi đại học rồi! Đợi em đỗ đại học, em và sẽ là người cùng đẳng cấp.”
Đám đông xung quanh lập tức xì xào:
“Nhìn kìa, người phụ nữ kia thật có phúc! Chồng ấy đối xử với ấy tốt quá!”
“Đúng ! Chính mình thì mặc đơn giản thế kia, còn vợ thì mặc áo lụa đẹp đẽ thế này.”
Dư Diễm rất hưởng thụ ánh mắt ghen tị của mọi người.
Nhưng khi ta và Trần Tri Viễn vừa bước đến gần, ta lập tức thấy tôi.
Sắc mặt Trần Tri Viễn có chút mất tự nhiên.
Anh ta mở miệng, định giải thích.
Nhưng ngay sau đó, dường như nhớ ra điều gì, lại quay sang chất vấn tôi:
“Cô cố đứng đây chờ chúng tôi sao?”
“Vương Húc Mai, sao lại có tâm tư sâu nặng như ? Chị dâu chưa từng thi đại học, không quen với quy trình, tôi đưa ấy đi thi thì có gì sai?”
Đến giờ vào phòng thi.
Tôi không một lời nào, trực tiếp bước vào.
Loáng thoáng nghe thấy giọng của Dư Diễm:
“Cô ta thực sự tham gia kỳ thi à? Cô ta nghĩ thi đại học dễ lắm sao? Cũng muốn thử một chút à?”
“Lúc nào cũng , luôn tự cho mình là đúng.”
Tôi lạnh.
Dư Diễm, tôi và không giống nhau.
11
Ngồi trong phòng thi, lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, ngay cả chân cũng hơi run.
Mãi đến khi nhận đề thi, tôi mới nhận ra không khó như mình tưởng.
Nhưng hai tháng ôn tập cũng không thể giúp tôi chuẩn bị chu toàn mọi thứ.
Tôi không dám chủ quan.
Trong lúc thi, có thí sinh giơ tay xin ra ngoài… để cho con bú.
Cả phòng thi bật , tôi cũng nhờ mà bớt căng thẳng hơn nhiều.
Ngày hôm sau, khi kỳ thi vừa kết thúc, Trần Tri Viễn lại tìm đến tôi.
Anh ta đứng đó, dáng vẻ cao cao tại thượng, như thể đang ban ân huệ:
“Húc Mai, đến đón em về nhà.”
Tôi ta đầy chán ghét, nghi ngờ không biết ta có nghe hiểu tiếng người không.
“Trần Tri Viễn, trừ khi đồng ý ly hôn, còn không thì đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Anh ta nhíu chặt mày:
“Em đi thi đại học, chẳng phải là muốn chứng minh em giỏi hơn chị dâu sao?”
“Em không cần chứng minh gì cả. Anh chưa bao giờ so sánh hai người. Đừng loạn nữa, về nhà với đi.”
Buồn nôn.
Tôi thấy dạ dày cuộn lên, nhịn không mà nôn khan hai tiếng, rồi nghiến răng :
“Trần Tri Viễn, tôi tôi muốn ly hôn!”
“Anh đừng có tự tin thái quá nữa! Trong mắt tôi, chỉ là một tên cặn bã không hơn không kém!”
“Bớt những lời khiến tôi buồn nôn đi!”
Sắc mặt Trần Tri Viễn tối sầm, ta quay người bỏ đi.
Kết quả thi rất nhanh công bố.
Tôi nhận giấy báo trúng tuyển.
Khi bài thi, tôi cảm thấy khá ổn, cũng không dám quá tự tin.
Không ngờ, tôi thực sự đậu.
Còn Dư Diễm? Đương nhiên là trượt.
Lần này, dù Trần Tri Viễn có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Tin tức tôi đậu đại học nhanh chóng lan truyền khắp nhà máy.
Một số người biết chuyện liền châm chọc Dư Diễm:
“Có cả trưởng phòng Trần tận kèm cặp mà vẫn trượt à?”
“Ngược lại, vợ mà ta chẳng đoái hoài tới lại đậu.”
Con người là thế.
Một khi đạt thành tựu, sẽ có rất nhiều người lên tiếng ủng hộ .
12
Tôi chuẩn bị mọi thứ, tiết kiệm tiền, chờ ngày nhập học.
Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn canh cánh một chuyện:
Tôi chưa tận tay trả lại món nợ này cho Trần Tri Viễn và Dư Diễm.
Dù kiếp này tôi có thể tránh xa họ, sống cuộc đời của chính mình.
Nhưng nghĩ đến chuyện kiếp trước tôi là vợ hợp pháp, lại bị họ biến thành kẻ thứ ba…
Tôi cảm thấy bất công.
Tại sao bọn họ không phải chịu báo ứng?
Nhưng đúng lúc tôi đang suy nghĩ… thì cơ hội đến tận tay.
Vì Trần Tri Viễn luôn từ chối ly hôn, tôi đã gửi đơn khiếu nại lên cấp trên.
Cấp trên không đồng ý ngay lập tức, họ hẹn tôi và Trần Tri Viễn chuyện.
Dù sao, trường đại học tôi đậu là một trường danh giá, họ cũng muốn tôi tốt nghiệp rồi quay lại việc ở nhà máy.
Tôi giả vờ đồng ý, trong lòng đã có quyết định rõ ràng:
Tôi và Trần Tri Viễn, không còn đường quay lại.
Nhưng không ngờ, khi tôi cùng cấp trên trở về nhà cũ…
Chúng tôi nghe thấy những âm thanh không nên nghe.
Khi cánh cửa mở ra… H o/an c.h/au c.ac/h cac/h
Trần Tri Viễn và Dư Diễm đang quấn lấy nhau, trần truồng trên giường.
Còn con trai của Dư Diễm, đầu bị quấn trong quần áo, đang ngồi một bên khóc nức nở.
Trần Tri Viễn thấy chúng tôi, sắc mặt trắng bệch, hoảng loạn tôi, lắp bắp:
“Húc… Húc Mai, không phải như em nghĩ đâu!”
Bạn thấy sao?