Quyền Chủ Động – Chương 3

5

Tôi chủ đổi ca với con dâu của lãnh đạo, nhận ca đêm mà ta không muốn .

Trần Tri Viễn là trưởng phòng, nên ta không bao giờ phải ca đêm.

Như , thời gian chúng tôi chạm mặt sẽ ít đi.

Hơn nữa, tôi cũng có tính toán của riêng mình.

Giúp đỡ con dâu lãnh đạo, khi chia nhà chắc chắn tôi sẽ ưu tiên hơn.

Có nhà riêng rồi, tôi không phải lo lắng chuyện không có chỗ ở sau khi ly hôn nữa.

Năm xưa, Trần Tri Viễn cũng từng phân một căn hộ.

Nhưng chỉ vì Dư Diễm khóc lóc, ta lập tức nhường lại cho ta.

Bây giờ, có tài liệu ôn tập trong tay, mỗi khi tan ca, tôi đều tranh thủ học.

Có những ngày quá mệt, tôi gục xuống bàn ngủ luôn.

Phần lớn thời gian, Trần Tri Viễn đều bận rộn trong nhà Dư Diễm, lo hết chuyện này đến chuyện khác.

Trước đây, tôi bị ta châm chọc khiêu khích, luôn cố kéo Trần Tri Viễn về nhà để cãi nhau với ta.

Nhưng bây giờ, tôi và ta gần như không còn gặp mặt.

Sau giờ , tôi có rất nhiều thời gian để ôn thi một mình.

Và sự thật chứng minh, khi không có ai đến quấy nhiễu, tâm trạng tôi bình ổn hơn rất nhiều.

Không giống kiếp trước, bị Trần Tri Viễn chỉ tay vào mặt, mắng tôi là người đàn bà điên khùng, suốt ngày chuyện.

Một tháng sau, cuối cùng Trần Tri Viễn cũng nhận ra: tôi đang tránh mặt ta.

Hôm đó, tôi vừa tan ca về nhà, đáng lẽ giờ này ta phải đi từ lâu rồi, ta vẫn ngồi trong nhà đợi tôi.

Trên bàn bày đủ loại đồ ăn sáng.

Anh ta hơi ngượng ngùng, lên tiếng:

“Anh không biết em thích ăn gì, nên mua đủ loại cho em.”

“Húc Mai, cảm thấy giữa chúng ta có gì đó không ổn. Anh muốn chuyện với em.”

6

Nói chuyện?

Tôi không nhịn bật lạnh, ngồi xuống, nhét miếng bánh bao vào miệng.

Kiếp trước, tôi đã bao nhiêu lần muốn chuyện với ta?

Nhưng lần nào ta cũng phớt lờ.

Còn mắng tôi “suốt ngày vô lý chuyện.”

Tôi vừa ăn vừa hỏi:

“Anh đưa hết tiền cho chị dâu rồi, sao còn tiền mua bữa sáng?”

Sắc mặt Trần Tri Viễn có chút khó chịu:

“Lại là ấy! Anh chẳng qua chỉ muốn giúp một người phụ nữ góa chồng nuôi con thôi mà.”

“Anh muốn chuyện về chúng ta cơ.”

Tôi tỏ vẻ kinh ngạc:

“Chúng ta vẫn ổn mà? Cần gì phải chuyện?”

Trần Tri Viễn lập tức mất kiên nhẫn:

“Anh đã hỏi rồi, em cố đổi ca đêm. Em có ý gì?”

“Húc Mai, chúng ta cứ sống yên ổn bên nhau không tốt sao?”

“Hôm nay cố đi muộn hai tiếng, chỉ để rõ ràng với em. Vợ chồng với nhau, cần gì phải đối đầu như thế?”

Tôi ta, thực sự không hiểu nổi.

Không phải trước đây ta hận không thể tránh xa tôi sao?

Giờ lại diễn trò gì đây?

Tôi chằm chằm vào ta, nhíu mày:

“Anh sao thế? Tôi chỉ ca đêm thôi, có cần phải suy nghĩ nhiều như không?”

“Có lẽ công việc trưởng phòng quá nhàn rỗi, nên mới khiến có thời gian nghĩ vớ vẩn như .”

Trần Tri Viễn lập tức sững người.

Trong mắt ta hiện lên một cảm phức tạp.

Anh ta tôi như thể đang thấy một người hoàn toàn xa lạ.

Chẳng phải tôi chỉ lặp lại những lời ta từng với tôi sao?

Chịu không nổi rồi à?

“Không… không phải , Húc Mai. Em trước đây không như . Anh nghĩ chúng ta thực sự cần chuyện.”

Anh ta càng lúc càng gấp gáp.

Nhưng tôi còn chưa kịp trả lời, thì một kẻ không mời mà đến đã xuất hiện trước cửa.

“Tri Viễn, đêm qua trời mưa to quá, nhà em bị dột. Anh có thể qua xem giúp em một chút không?”

Dư Diễm cắn môi, ánh mắt đầy tội nghiệp:

“Giá mà trai còn sống… Mẹ con em cũng sẽ không phải trằn trọc suốt đêm thế này.”

Trần Tri Viễn lập tức căng thẳng:

“Nhà bị dột à? Anh qua xem ngay!” H oa ,n ch,au c,a,ch ca,ch

Anh ta vừa xách đồ nghề ra ngoài, lại quay lại dặn dò:

“Húc Mai, em chờ một chút thôi. Hôm nay có thể xin nghỉ, chúng ta chuyện rõ ràng.”

Tôi không gì, chỉ lạnh lùng ta rời đi.

Nhưng, Trần Tri Viễn cũng không quay về.

Vì ngay sau khi sửa nhà cho Dư Diễm xong, ta lại bị nhà máy gọi đi xử lý công việc.

Đến lúc tan trở về, tôi đã đi ca đêm.

Cùng lúc đó, danh sách phân nhà đã công bố.

Tên tôi có trong danh sách.

7

Tôi danh sách, suýt chút nữa bật khóc.

Những đêm trực vất vả suốt một tháng qua… đáng giá!

Nhưng tôi đã đánh giá thấp sự mặt dày của Dư Diễm.

Ngay khi danh sách công bố, tôi lập tức lên kế hoạch chuyển ra ngoài.

Thế , khi tôi tan về nhà, đã thấy Dư Diễm và Trần Tri Viễn đang đợi sẵn.

Gương mặt Trần Tri Viễn đầy thất vọng:

“Húc Mai, thấy tên em trong danh sách phân nhà. Em có biết còn bao nhiêu người đang thiếu nhà không? Rõ ràng em đã có chỗ ở rồi!”

Dư Diễm bộ bênh vực tôi, thực chất là đang hạ thấp tôi:

“Tri Viễn, đừng . Húc Mai chỉ là một nhân viên nhỏ bé, sao nghĩ sâu xa như – một trưởng phòng chứ?”

Trần Tri Viễn nhíu mày càng chặt:

“Lúc trước cứ tưởng em đổi ca đêm là vì giận dỗi . Không ngờ là vì muốn lấy nhà. Em…”

“Đúng, tôi đổi ca là vì muốn có nhà.”

Tôi cắt ngang lời ta, thẳng thắn thừa nhận.

Trần Tri Viễn sững sờ, có lẽ không ngờ tôi sẽ thẳng như .

Gương mặt tôi không chút do dự.

Từ khoảnh khắc danh sách phân nhà công bố, tôi đã quyết định rồi.

Ly hôn.

Ngay lập tức.

Có lẽ là vì thái độ dứt khoát của tôi khiến Trần Tri Viễn hoảng sợ.

Hoặc có thể, ta sợ tôi sẽ ra điều gì đó mà ta không muốn nghe.

Anh ta tức giận, giọng gay gắt:

“Húc Mai, nếu em đồng ý nhường căn nhà này cho em trai của chị dâu, có thể không so đo chuyện này.”

Rồi lại như đang cố gắng thuyết phục bản thân:

“Dù sao chúng ta cũng có nhà rồi, em thế chẳng ra sao cả!”

Nhìn vẻ mặt đầy mâu thuẫn của ta, tôi bỗng thấy buồn .

Không ngờ, cũng có ngày ta biết sợ mất tôi.

“Không, Trần Tri Viễn, nghe cho rõ đây—tôi muốn ly hôn.”

Cả hai người đều sững sờ, không tin vào tai mình.

Có những lời tôi đã muốn suốt hai kiếp.

Hôm nay, tôi sẽ ra tất cả.

Vì tôi của kiếp trước.

Cũng vì tôi của hiện tại.

Tôi Trần Tri Viễn, từng câu từng chữ:

“Anh chưa bao giờ phân biệt rõ ràng giữa vợ và chị dâu. Lúc nào cũng lấy danh nghĩa giúp đỡ để chăm lo cho họ, không có quyền hy sinh lợi ích của tôi.”

“Anh chưa từng tròn bổn phận của một người chồng, và tôi cũng không cần một người chồng như .”

“Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống vừa phải hi sinh, vừa bị mang tiếng keo kiệt, ích kỷ nữa.”

Lời tôi vừa dứt, Dư Diễm lập tức giở trò cũ.

Cô ta ngồi phịch xuống đất, khóc nức nở:

“Chồng ơi, sao không mang em đi cùng! Để mẹ con em đơn trên đời này, lại còn bị người ta ghét bỏ nữa…”

Tôi lạnh nhạt ta, không khách sáo mà cắt ngang:

“Anh trai một tháng kiếm không đủ bảy mươi đồng để nuôi , cũng không thể phân một căn nhà tốt như .”

“Ý tôi là, kể cả ấy còn sống, cũng không thể có cuộc sống sung sướng như bây giờ.”

“Còn nữa, khóc gì chứ? Tôi ly hôn với Trần Tri Viễn, phải vui mới đúng chứ?”

Dư Diễm trợn mắt, quên cả khóc.

Trần Tri Viễn thì tôi bằng ánh mắt xa lạ:

“Em nhất định phải chuyện cay nghiệt như sao?”

Tôi nhạt:

“Không muốn nghe? Vậy thì ly hôn đi, sau này không cần phải nghe nữa.”

Nói xong, tôi bước vào phòng, thản nhiên thu dọn đồ đạc.

Sau đó, ngay trước mặt hai người họ, tôi xách hành lý ra khỏi nhà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...