Tháng bảy, ánh nắng tươi sáng có chút chói mắt. Ở phía Đông nam của phủ Thừa tướng, tại một góc của Thúy Trúc viên, Mộ Dung Thất Thất vừa tựa trên ghế dựa vừa thưởng thức dưa hấu ướp lạnh, lại nghe Tố Nguyệt kể lại những chuyện gần đây trong kinh thành.
“Tiểu thư, từ lúc người trở về, có người không ngừng đặt điều bôi nhọ người.”
“Có người tiểu thư xấu xí không chịu nổi, lại còn bị bệnh nguy kịch, sống không quá mười tám tuổi ….”
“Có người tiểu thư tính cách tầm thường, ngay cả nông thôn dã phụ cũng không sánh bằng ….”
“Lại có người nhắc về chuyện năm đó của tiểu thư, chắc như đinh đóng cột, cứ như tận mắt thấy tiểu thư trộm đi dạ minh châu …”
“Thuộc hạ đã điều tra rõ ràng, người truyền mấy tin đồn nhảm đó là a đầu Phỉ Thúy – tâm phúc của Mộ Dung Tâm Liên, thật là…”.Tố Nguyệt càng càng thêm giận, hận không thể một đao trực tiếp kề vào cổ cái kẻ đã Mộ Dung Thất Thất.
“Tố Nguyệt, bình tĩnh!”.Mộ Dung Thất Thất nhận khăn ướt từ tay Tô Mi, cẩn thận lau ngón tay – “ Ta đã sớm với các ngươi, chém không giải quyết vấn đề, bổn tiểu thư là người không chấp nhặt, quân tử khẩu không thủ.”
Nghe xong lời này, Tô Mi cùng Tố Nguyệt nhịn không mà đứng lên, khóe mắt khẽ run rẩy.Tiểu thư thực sự là khẩu thị tâm phi – dối mà sắc mặt không đỏ – sự thế nào cuối cùng tiểu thư cũng dùng “Bạo lực” mà trực tiếp giải quyết !.
Chủ tớ đang hàn huyên, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn, xem ra có người đến Thúy trúc viên mà chuyện. Hơn nữa không chỉ có một người!
Chử tử không lên tiếng, Tô Mi cùng Tố Nguyệt cũng không nhiều lời, lập tức bày bộ dáng nhu thuận kính cẩn mà lui về phía sau của Mộ Dung Thất Thất, vừa xong thì người kia cũng vào Thúy trúc viên.
“A! Ở đây có trầm khí a!”
Mộ Dung Thanh Liên hùng hổ bước vào Thúy Trúc viên, liếc thấy Mộ Dung Thất Thất đang nằm trên ghế dựa mà khép hờ mắt thì : “Tam tỷ, muội nghe bên ngoài đồn đãi đầy trời, tỷ là đương sự mà thờ ơ, hóa ra là da mặt tỷ dày, vẫn còn không biết thẹn là cái chi nhỉ!”
Kẻ đang hùng hổ liến thoắng kia chính là Tứ tiểu thư nhà Mộ Dung, mẫu thân của nàng ta là Lưu Yên Chi – tuy là thiếp thất rất Mộ Dung Thái sủng ái. Mộ Dung Thanh Liên vốn tính rất ưa ganh đua,lại là người nổi bật nhất trong bốn tỷ muội nhà Mộ Dung, cho nên rất Mộ Dung Thái thương, từ đó dưỡng nên cái tính ngang ngược.
Phấn y* nữ tử đứng cạnh Mộ Dung Thanh Liên là Mộ Dung Tâm Liên. Nàng đến đây, dĩ nhiên là để xem náo nhiệt.
(phấn y: y phục màu hồng nhạt)
Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất không không năng gì, lại không mở to mắt ra mà liếc các nàng lấy một lần, Mộ Dung Tâm Liên tỏ vẻ kinh ngạc: “Tam muội đi Tĩnh Tâm am năm năm, không lẽ bệnh si ngốc lại nặng thêm ? Hay lại thêm bệnh tai điếc ?”
Tố Nguyệt hơi hơi nhíu mày, lại Mộ Dung Thất Thất vẫn là bộ dạng thờ ơ, cứ thế ung dung mà nằm – không hé răng không mở mắt, biết chủ tử cố ý thế, nàng cũng giả vờ im lặng mà đứng bên cạnh.
Mộ Dung Thanh Liên và Mộ Dung Tâm Liên nửa ngày, Thất Thất trước sau như một vẫn không mỏ miệng. Hai nàng kia cứ thế mà bị lơ. Đột nhiên, Mộ Dung Thanh Liên dứt khoát vọt tới trước mặt Thất Thất, tính kề vào lỗ tai nàng mà rống to, ai ngờ lại bị dọa bởi tiếng thét chói tai của nàng.
“Tứ muội muội, là muội sao!”
“Tam tỷ,tỷ muốn hù chết muội à!” Thanh Liên vội né qua một bên, ấn ấn lỗ tai đang bị đau.
Mộ Dung Thất Thất khúc khích , lại liếc Mộ Dung Tâm Liên, nàng mở to hai mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Nhị tỷ tỷ, tỷ cũng đến thăm muội sao ! Ai nha, thật là ngượng, hồi nãy muội đang ngủ, lại có mộng đẹp nên không biết hai người đến thăm, thật là có lỗi!”.
Ban đầu còn nghi Thất Thất giả ngu, so ánh mắt của nàng với năm năm trước vẫn có sự đơn thuần như . Mộ Dung Tâm Liên tạm thời dẹp bỏ mối hoài nghi: “Tam muội,muội mơ thấy cái gì thế, nghe chút đi! “
“Đúng , Tam tỷ à, tỷ có mộng gì đẹp thì đi!” Lúc này lỗ tai của Mộ Dung Thanh Liên một chút cũng không đau, lại còn hướng đến chỗ Thất Thất mà nghe kể mộng đẹp.
Hai người này,rõ ràng gì mà có tỷ muội, đến đây chỉ nhằm chọc tức Thất Thất, đả kích nàng, lại còn bộ tịch bày ra cảnh tỉ muội thâm, cho Thất Thất cảm thấy buồn , trong lòng ghê tởm.
Bởi vì kế thừa thân xác này cùng với trí nhớ của “người kia”, Thất Thất tự nhiên biết nguyên nhân nàng bị hai người kia tra tấn .
Ban đầu bọn họ đoạt lấy y phục, trang sức, sau lại thả cát vào trong thức ăn, phóng trùng, cuối cùng không nguyên không cớ gì lại đi đánh nàng, có khi tâm trạng bọn họ không tốt thì lại đánh hai nha hoàn của nàng, lại còn đe dọa nàng không mách cho đại nhân biết …
Chỉ cần bọn họ có mặt để quấy , Mộ Dung Thất Thất sẽ không có nổi một ngày bình yên.
Nay nàng là “Mộ Dung Thất Thất”, nàng chỉ chưa tìm lúc mà trả lễ thật hậu cho bọn họ, sao lại để cho bọn họ khinh dễ ?
Lúc Mộ Dung Thất Thất bắt gặp “hận ý” trong mắt Mộ Dung Tâm Liên, nàng giật mình, trên mặt có chút đỏ ửng, biểu xấu hổ rồi đứng lên: “ Tỷ nằm mộng thấy Vương gia, Vương gia cùng tỷ đi du ngoạn – “
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Mộ Dung Tâm Liên lập tức trắng bệch. Nàng ta nắm tay thành quyền, răng nanh cắn gắt gao. Đúng rồi, sao lại quên mất ả phế vật này là Tĩnh vương phi tương lai!
Chính mình thầm mến nam nhân kia, nam nhân kia lại kết hôn với thứ phế vật Mộ Dung Thất Thất – điều này tâm lý Mộ Dung Tâm Liên thêm uất ức.
Tuy rằng nàng ta so với Thất Thất xinh đẹp hơn, ưu tú hơn, nàng ta chỉ là con thiếp, mặc dù là con của Thừa tướng đi chăng nữa thì gả cho người ta vẫn cứ thiếp mà thôi.
Lại hồi tưởng về sự chênh lệch thân phận của mẫu thân Trịnh Mẫn và đại phu nhân Lý Thu Thủy, tâm tư của Tâm Liên bắt đầu phiên giang đảo hải.
Một người là con nhà họ Lí – một họ trong Tứ đại thế gia, người kia chỉ là thứ nữ của một thương nhân,cùng gả về đây tất sinh ra sự chênh lệch. Chẳng những đời mẹ đã có sự chênh lệch, đời con không tránh khỏi sự chênh lệch đó.
Mộ Dung Tuyết Liên dựa vào đâu mà tiến cung, dựa vào đâu để Hoàng thượng sủng ái mà phong Hoàng Quý Phi – không phải là nhờ vào xuất thân cao quý sao ! Bản thân chỉ còn có thân thế của mẫu thân, vì sao vận mệnh lại không công bằng ?
Cái thứ phế vật Mộ Dung Thất Thất này gián tiếp là con cháu nhà họ Lí, mặc dù ả ta vô năng, phế vật lại có thể trở thành Tĩnh Vương phi! – điều này khiến Mộ Dung Tâm Liên khó chịu chẳng khác gì ăn phải ruồi bọ.
Ngày sinh của nàng ta và Mộ Dung Thất Thất chỉ lệch nhau có 10 ngày, vận mệnh lại khác nhau rất xa !
Mộ Dung Tâm Liên thường hoài nghi không ít lần – nhất định là bà vú ôm nhầm đứa nhỏ, nàng phải do Lí Thu Thủy sinh ra. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù có hoang tưởng trong đầu đến đâu, nàng vẫn là do vợ lẽ sinh ra,vẫn là thứ xuất “Nhị tỷ, tỷ sao ?”
Nhìn thấy biểu Mộ Dung Tâm Liên thay đổi liên tục, Mộ Dung Thất Thất ra vẻ quan tâm hỏi han. Kỳ thật, trong lòng Thất Thất vui như mở hội!
Cứ việc hâm mộ! Cứ việc ghen tị! Cứ việc hận! Chờ cho mầm mống của sự tham lam nảy mầm tất sinh loạn, bổn nương chẳng cần phải thủ, ngươi tự khắc tìm đến ta mà trả nợ!
Bạn thấy sao?