Thời Việt vội vàng chạy đến, ta từ trên xuống dưới: "Có bị thương không?"
Ta : "Không có, muội đứng cách nồi canh xa lắm."
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Các thái y từ Dục Tú cung đi ra, từng người một lắc đầu bất lực.
Tuy Vân quý phi không nguy hiểm đến tính mạng, khuôn mặt đã bị hủy.
Bà ta ở trong phòng gào khóc thảm thiết, kiên quyết không cho hoàng thượng vào thăm.
Bà ta hiểu, đế vương bạc , nếu hoàng thượng không gặp bà ta, ít nhất còn có thể lưu luyến, nếu gặp rồi, e rằng cả đời này cũng không còn nhớ đến bà ta nữa.
Mọi người trong Dục Tú cung đều đồng thanh , khuôn mặt của quý phi là do ta ra, bởi vì quý phi đã điều tra ra ta từng chăn dê trên núi, lai lịch không trong sạch, nên ta cố ý trả thù.
"Xin phụ hoàng minh xét." Ta quỳ xuống, "Dê là do quý phi nương nương sai người , thịt dê hầm ở Dục Tú cung, nồi canh nóng hổi, ngón tay cũng không dám chạm vào. Nhi thần một mình đi vào Dục Tú cung, sao có thể trước mặt bao nhiêu cung nhân mà bưng nồi canh, hắt lên người quý phi nương nương ?"
Ta giơ hai bàn tay sạch sẽ không tì vết của mình ra.
Hoàng thượng lại hỏi chuyện ta chăn dê trên núi là sao.
Thời Việt vội vàng : "Thái tử phi đã kể cho nhi thần nghe, nàng ấy thuở nhỏ long đong, có một khoảng thời gian sống xa nhà. Nhưng nhi thần có thể đảm bảo, thái tử phi giữ gìn trinh tiết, tuyệt đối không..."
Hoàng thượng tâm trạng không tốt, không muốn nghe những lời này, ngài ấy đau lòng Vân quý phi, cố ý bắt lỗi, liền chỉ vào ta quát: "Con là thái tử phi, ra ngoài mà không có nha hoàn đi theo sao?"
Ta : "Nhi thần chỉ mang theo Tiểu Thúy, quý phi nương nương để Tiểu Thúy đợi ở ngoài điện, Tiểu Thúy không vào trong."
"Vậy là hạ nhân không hiểu chuyện!"
Hoàng thượng mặt mày sa sầm, phẩy tay: "Đánh chết Tiểu Thúy, các con lui xuống đi."
Ta và thái tử nắm tay nhau rời đi, Tiểu Thúy vẫn đang đứng đợi ở ngoài điện với ánh mắt thương .
Thời Việt: "Ngươi đứng đây đừng nhúc nhích, và thái tử phi đi trước."
Tiểu Thúy: "???"
Bạn thấy sao?