Ba ngày sau, Thời Việt cùng ta về phủ thăm nhà.
Ta đã không còn người thân nào ở Ngu phủ, việc trở về chỉ là theo đúng quy củ.
Phụ thân, đại phu nhân, Ngu Kỳ Nguyệt đã dẫn theo mọi người quỳ sẵn ở cửa:
"Tham kiến thái tử điện hạ, cung nghênh thái tử phi hồi phủ thăm nhà."
Phụ thân dẫn chúng ta vào chính đường ngồi, Ngu Kỳ Nguyệt tự mình dâng trà, khi đưa chén trà cho Thời Việt, nàng ta vô đổ trà.
Nàng ta vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, đại phu nhân đi ra dàn xếp, bảo Ngu Kỳ Nguyệt dẫn thái tử đi thay y phục mới.
Xem ra Tiểu Thúy đã truyền tin cho bọn họ, biết ta và thái tử bất hòa, cho nên mới dám trắng trợn câu dẫn thái tử trước mặt ta như .
Ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, với đại phu nhân:
"Không biết là đại phu nhân dạy dỗ không tốt, hay là tỷ tỷ học quy củ không kỹ, ngay cả việc dâng trà cũng vụng về như ."
Đại phu nhân thấy thái tử và phụ thân đều đã rời đi, thái độ đối với ta cũng trở nên ngạo mạn.
"Ngươi đừng tưởng trở thành thái tử phi là chim sẻ biến thành phượng hoàng, không có sự sủng ái của thái tử, ngươi chẳng là gì cả."
Ta thổi lá trà nổi trên mặt nước, cũng không thèm ngẩng đầu lên, khẽ :
"Đúng , không biết sau khi đích tỷ thành hôn, có tam hoàng tử thương hay không."
Thời Việt thay y phục xong quay lại, vẫn là một thiếu niên tuấn tú.
Hắn sai người dâng lên một vật, : "Nô tài trong cung không nghe lời, đã , trong di vật của bà ta tìm thấy một đôi vòng tay, nghe là do đại phu nhân ban thưởng, đại phu nhân xem thử có phải không?"
Đôi vòng ngọc bích đó, chính là đôi mà đại phu nhân đã thưởng cho Trần ma ma.
Thời Việt lại chuyện như chuyện thường ngày, mặc kệ sắc mặt đại phu nhân tái nhợt vì sợ hãi, lại :
"Nghe Tiểu Thúy , sinh mẫu của thái tử phi có một đôi vòng bạc, bị nô tài ở phòng bếp lừa lấy, không biết có chuyện này không?"
Đại phu nhân liên tục không biết, gọi tất cả người ở phòng bếp đến, bà lão ở phòng bếp béo quá, không thể tháo vòng ra .
Thời Việt lạnh lùng : "Không tháo thì chặt tay đi."
Bà ta nghiến răng cố gắng tháo, bàn tay sưng đỏ, nước mắt lưng tròng đưa đôi vòng bạc cho ta.
Tuy chỉ là một đôi vòng tay nhỏ, đó là di vật của di nương.
Thời Việt vẫn luôn nhớ.
Hắn còn giúp ta dạy dỗ những kẻ đã từng ức hiếp ta.
Ra khỏi phủ, ta hỏi hắn, Trần ma ma có thực sự bị đánh chết không, hắn chỉ là dạy dỗ một chút, ma ma đó đã sợ đến mức ngất xỉu.
Trở về cung, Thời Việt ném cho ta một chiếc túi thơm với vẻ mặt chán ghét.
"Ngu Kỳ Nguyệt tặng, nàng tự xử lý đi."
Ta cầm lấy xem xét kỹ lưỡng: "Hừ, trên này thêu hình uyên ương kìa, ta biết ngay nàng ta lôi huynh ra ngoài một mình là không có chuyện tốt."
"Nàng không ghen sao?"
"Không ghen."
Bạn thấy sao?