19.
Lúc đi tới bệnh viện kiểm tra mới phát hiện, mẹ kế đã rút ống sonde dạ dày của Hứa Dật, đã hai ngày chưa cho ấy uống nước và ăn đồ ăn.
Đây là muốn ấy đói c h ế t!
Bác sỹ đã đặt lại ống sonde dạ dày cho Hứa Dật, đề nghị chúng tôi đưa về nhà chăm sóc.
Tôi đưa ấy về nhà chúng tôi ở.
Linh hồn của Hứa Dật nhập vào thân xác, rất nhanh đã hồi phục sự sống.
Nhưng tôi biết, một khi mẹ kế của Hứa Dật tỉnh lại, nhất định sẽ báo cảnh sát bắt tôi.
Chuyện ta muốn tôi, tôi không có bằng chứng. Nhưng tôi đã đột nhập vào nhà người khác bị thương, còn cướp Hứa Dật đi, lại có bằng chứng rõ ràng.
Chúng tôi bàn bạc một phen, quyết định trước tiên liên lạc với bố của Hứa Dật, để ông ấy giúp giải quyết chuyện này.
Sau khi bố của Hứa Dật nhận điện thoại, lập tức kết thúc lộ trình đi công tác, vội vàng bay về nước trong đêm.
Tôi gửi vị trí cho ông ấy, hẹn ông ấy thời gian gặp mặt.
Trước khi cảnh sát tìm tới chúng tôi, tôi đã thuận lợi gặp mặt bố của Hứa Dật.
Ông ấy dường như rất quen thuộc với nơi này, không đợi tôi xuống tầng đón ông ấy, ông ấy đã tự tìm lên trên rồi.
“Hứa Dật ở đâu?”
Ông ấy vừa bước vào cửa đã vội vàng hỏi ngay.
“Bố, con ở trong này.”
Linh hồn của Hứa Dật hiện thân trước mặt bố của ấy.
Bố của Hứa Dật không thể tin ấy, sau khi phản ứng lại đi về phía trước muốn ôm Hứa Dật, lại xuyên qua cơ thể ấy.
Bầu không khí đau thương lan toả trong không khí.
Tôi đi tới trước mặt bố của Hứa Dật, an ủi: “Chú, đừng đau lòng, thật ra Hứa Dật vẫn còn có thể cứu , bây giờ chúng cháu cần sự giúp đỡ của .”
Bố của Hứa Dật nghe xong, trong mắt hiện lên ánh sáng của hi vọng.
Tôi kể toàn bộ sự việc ra.
Sau khi bố của Hứa Dật nghe xong trầm mặc một lúc, đứng dậy : “Được, chuyện này sẽ giải quyết, phiền mọi người giúp chăm sóc Hứa Dật.”
Ông ấy xong lại quay đầu lại Hứa Dật, rồi quay người rời đi.
20.
Mấy ngày sau, bố của Hứa Dật gọi điện thoại đến , ông ấy đã gọi cảnh sát cầu điều tra kĩ lưỡng vụ tai nạn xe hơi của Hứa Dật, đồng thời đệ đơn kiện mẹ kế của Hứa Dật.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nửa đời còn lại của ta đều sẽ trải qua ở trong tù, cũng không thể ra ngoài tìm chúng tôi rắc rối.
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng vui mừng quá sớm.”
Ông hai nhả ra một vòng khói, dội cho tôi một chậu nước lạnh.
Ông ấy chỉ về Hứa Dật vẫn đang nằm trên giường, nhắc nhở : “Đứa trẻ này vẫn nằm đó, cháu tính thế nào? Chăm sóc cậu ấy cả đời sao?”
Điều này… Tôi chưa từng nghĩ đến.
Ông hai thấy thôi cúi đầu, gảy tàn thuốc, tiếp: “Con , nếu như cháu thật lòng thích cậu ấy, ông có cách có thể khiến cậu ấy tỉnh lại.”
“Thật sao? Vậy ông mau giúp ấy đi!” Tôi kéo tay ông hai, kích .
Ông hai đẩy tay tôi ra: “Thật sự có cách, chuyện này hao tổn pháp lực cả đời của ta. Người thực vật trên thế giới này nhiều như , dựa vào đâu ta phải cứu cậu ấy? Trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?” Tôi truy hỏi.
“Trừ khi cậu ấy là cháu rể của nhà chúng ta, nếu không không có cửa!”
Ông hai xong vẫy tay với tôi: “Con , con muốn cứu cậu ấy, gọi bố cậu ấy tới gặp ta, ta chuyện với ông ấy.”
Bố của Hứa Dật biết ông hai có cách cứu Hứa Dật, lập tức gác lại công việc chạy tới.
Hai người đạt thoả thuận, ông hai dùng pháp lực cả đời cứu Hứa Dật, điều kiện là sau khi Hứa Dật tỉnh lại phải kết hôn với tôi.
Hứa Dật bay ở bên cạnh nghe, vui mừng tới mức nhe răng ra.
Tôi cảm thấy tôi giống như thua lỗ rồi…
Dưới sự ý của mọi người, ông hai bắt đầu phép.
Ông ấy bố trí một chiếc bàn giống như ban thờ, trong miệng nhẩm niệm thần .
Ngón tay vẫy trên ngọn nến, trên tay tự nhiên xuất hiện một đạo bùa .
Ông ấy dán lá bùa đó lên trên người Hứa Dật, mở mắt : “Đi đi!”
21.
Linh hồn của Hứa Dật bay tới bên cạnh tôi, nhẹ nhàng mỉm , lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ trắng tinh.
“Vãn Vãn, em đợi .”
“Được, em đợi .”
Anh ấy bay tới trước mặt thân xác, lại lưu luyến không buông quay đầu lại tôi.
Thấy tôi với ấy, mới yên tâm chui vào trong cơ thể.
Sau khi linh hồn nhập vào thân xác, lá bùa trên người Hứa Dật cũng biến mất theo, ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Ông hai , đây là do linh hồn xuất khỏi thể xác quá lâu ra, cần một khoảng thời gian để thích ứng, nằm nghỉ vài ngày sẽ tỉnh lại.
Bảy ngày sau, Hứa Dật thật sự tỉnh lại rồi.
Chỉ là ấy quá yếu đuối, kéo tay tôi chưa hai câu đã lại ngủ mất.
Ước chừng phải mất mười ngày nửa tháng nữa mới có thể khôi phục lại bình thường.
Bố của Hứa Dật muốn đưa Hứa Dật về nhà tu dưỡng, tôi đồng ý.
Nhưng dần dần, tôi phát hiện sự việc không đúng lắm.
Mỗi lần tôi đi tới nhà Hưá Dật tìm ấy, bố của ấy luôn một mặt nghiêm túc.
Sau đó ngay cả bảo mẫu cũng chặn tôi ở ngoài cửa.
Đây là ý gì? Chẳng lẽ bọn họ hối hận rồi sao?
Tôi chạy đi hỏi bố Hứa Dật, kết quả gặp một khác ở trong nhà bọn họ.
Cô ta đang ngồi ở chỗ bình thường tôi ngồi, ăn cơm với bố của Hứa Dật.
“Sao cháu lại tới rồi?”
Bố của Hứa Dật cau mày, vẻ mặt phiền chán tôi.
Cô ở bên cạnh ngược lại rất ngoan ngoãn đứng dậy, ấy đi ra giơ tay ra, mỉm ngọt ngào.
“Xin chào, tôi tên Phương Mạn Nhân, rất vui gặp .”
Bố của Hứa Dật bổ sung: “Đây là con của , từ nhỏ lớn lên cùng Hứa Dật, sau này sẽ thường xuyên tới nhà ăn cơm.”
Hay lắm, là thanh mai trúc mã đi?
Đây là tận lực khiến tôi buồn nôn?
Thứ càng buồn nôn hơn còn ở phía sau.
Hai người họ ăn cơm xong, bảo mẫu đi tới dọn bát đũa, bố của Hứa Dật xua tay, với tôi: “Vãn Vãn, cháu đi rửa bát đi.”
Tôi không nhịn nữa, cơm hai bọn họ ăn, tôi không bát nào, vì sao bắt tôi rửa?
Có bệnh à?
22.
“Xin lỗi, từ nhỏ cháu bị dị ứng với nước rửa bát. Nếu như mọi người không có tay dài, có thể dùng miệng liếm sạch.”
Vừa ra, sắc mặt của Phương Mạn Nhân nhất thời tối sầm lại.
Bố của Hứa Dật đập bàn, mắng tôi: “Bố mẹ dạy như sao? Sao như không nuôi dạy ? Cô như còn muốn con dâu Hứa gia chúng tôi sao?”
Tôi coi như đã hiểu rõ rồi, bố của ấy thủ đoạn giỏi tính toán.
Trước tiên lừa ông hai tôi cứu Hứa Dật, sau đó lại tìm cơ hội nuốt lời!
Thật không hổ là một doanh nhân lớn! Tính toán thành tinh cũng không xuất sắc như ông ấy !
“Không phải ông chỉ muốn đuổi tôi đi thôi sao? Không cần thiết phải như ! Tôi cũng không thèm con dâu nhà ông!”
Tôi giận dữ : “Nhưng có một điểm tôi cần tính toán rõ ràng với ông. Ông hai tôi để cứu Hứa Dật đã tiêu tốn pháp lực cả đời, ông bồi thường cho tôi thế nào?”
Khoé miệng của bố Hứa Dật nhếch lên khinh thường : “Muốn tiền chứ gì?”
“Đúng! Tôi chính là muốn tiền! Sao lại không muốn? Chuyện này vốn là các người nợ tôi! Tôi muốn năm triệu, không thiếu một xu!”
Vài ngày sau, trong tài khoản của tôi quả nhiên có thêm năm triệu.
Tôi chuyển số tiền này cho ông hai, đồng thời với ông ấy chuyện này.
Ông hai bảo tôi đừng quá đau lòng, loại gia đình này, không gả vào ngược lại là chuyện tốt, đừng để mình tủi thân.
Đêm đó, tôi khóc rất lâu.
Trong cơn tức giận xoá sạch toàn bộ mọi thứ liên quan tới Hứa Dật, đồng thời dọn ra khỏi căn nhà chúng tôi từng ở cùng nhau.
Tục ngữ , người xui xẻo uống nước lạnh cũng dắt răng.
Tôi bị lãnh đạo ngầm khó khăn, cãi nhau với ông ta, sau đó bị đuổi việc.
Thế này có hợp lí không? Xui xẻo như thật sự hợp lí sao?
Tôi đành phải đổi một công việc khác, bắt đầu cuộc sống mới.
Công ty mới là một công ty về chứng khoán niêm yết, người quản lí ban đầu khá tốt, đáng tiếc sắp sửa bị thay đổi rồi.
Nghe người thay thế ta là con trai của ông chủ trụ sở chính, thái tử gia nhảy dù rơi xuống.
Đoán chừng là một nhân vật không dễ hầu hạ.
23.
Ngày đầu tiên nhậm chức của lãnh đạo mới, tôi đi tới văn phòng giao văn kiện.
Vừa ngẩng đầu lên, lại phát hiện người ngồi ở phía trước bàn việc là Hứa Dật.
Tôi sững sờ, ấy cũng sững sờ.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi ba chân bốn cẳng bỏ chạy!
“Vãn Vãn! Hướng Vãn Vãn! Em quay lại cho !”
Anh ấy đuổi theo tôi, bắt tay tôi, chặn tôi ở trong góc.
“Em chạy! Em còn chạy!”
Hứa Dật rõ ràng đang tức giận, cứng rắn túm lấy tôi, bất chấp tôi tay chân đá, không chịu buông tay.
“Hứa Dật! Anh thả tôi ra! Chúng ta đã chia tay rồi!”
Tôi tức giận : “Còn không buông tay ra tôi sẽ đánh .”
Con ngươi của ấy ảm đạm: “Vì sao chia tay? Khi tỉnh lại phát hiện không thấy em đâu rồi, Wechat, điện thoại đều bị chặn, trong nhà cũng không có ai. Coi như là chia tay em cũng phải cho một lí do chứ?”
Tôi cúi đầu suy nghĩ, chuyện này quả thật không có liên quan gì với Hứa Dật, là tôi trút giận lên trên người ấy.
Thế là tôi kể cho ấy nghe toàn bộ về chuyện cãi nhau với bố ấy.
Sau khi Hứa Dật nghe xong, kéo tôi : “Đi, đưa em về nhà tìm ông ấy rõ ràng! Nếu như ông ấy vẫn không đồng ý chúng ta ở bên nhau, chúng ta chuyển ra ở riêng!”
Buổi tối hôm đó, tôi và Hứa Dật quay về nhà gặp bố ấy.
Hứa Dật và ông ấy cãi nhau một trận lớn, sau đó thu dọn đồ đạc chuyển ra ngoài.
Chúng tôi lại quay về sống trong căn nhà trước kia.
Hứa Dật dường như rất thích ở đây, tôi có chút kì lạ, tại sao lúc này ấy lại lựa chọn ở lại nơi này.
Anh ấy trầm mặc một lúc, sau đó với tôi.
Đây là nơi ở trước khi bố mẹ ấy li hôn, cả nhà ba người sống ở đây hơn mười năm.
Tất cả những kỉ niệm hạnh phúc vui vẻ đều ở đây.
Cho nên mới muốn ở lại đây.
Chỉ là cảm thấy đáng thương cho người chủ nhà sau này mua lại căn nhà.
Hứa Dật liên tiếp doạ năm sáu người khách nhà, nên mới đến lượt tôi vào ở miễn phí.
Có lẽ, đây chính là duyên phận trong thế giới vô hình của các linh hồn!
24.
Ăn tối xong, Hứa Dật đang rửa bát trong phòng bếp, tôi uể oải tựa người lên trên ghế sofa lướt Douyin.
Một tin nhắn Wechat hiện lên, nhân viên chủ quản trong nhóm việc giải thích rõ công việc của cuộc họp sáng sớm mai.
Lại họp, phiền c h ế t đi !
Lời phàn nàn vừa mới ra khỏi miệng, một thông báo “Nhóm bóc phốt công ty” hiện ra.
Đồng nghiệp Tiểu Vương: Ngốc × Lão đạo, ngày nào cũng họp.
Đồng nghiệp Tiểu Lí: Còn phải sao? Còn thích thay đổi kế hoạch, một bản kế hoạch đã sửa đổi hơn mười mấy lần, cuối cùng lại với tôi muốn bản đầu tiền!”
…
“Vãn Vãn, rửa xong rồi.”
Giọng của Hứa Dật đột nhiên vang lên từ phía sau, tôi bị doạ run cầm cập, cầm không chắc, điện thoại trên tay rơi xuống ghế sofa.
Anh ấy nhặt điện thoại của tôi lên, đúng lúc trong nhóm vừa hiện lên tin nhắn của đồng nghiệp Tiểu Trịnh.
Đồng nghiệp Tiểu Trịnh: Lãnh đạo chó má, sinh con trai không có hậu môn!
Tôi chột dạ giật lấy chiếc điện thoại giấu ở sau lưng: “Ơ kìa, đừng xem, có gì tốt mà xem!”
Hứa Dật trừng mắt tôi: “Được lắm! Hướng Vãn Vãn! Ngày nào em cũng ở trong nhóm này mắng phải không?”
Tôi lè lưỡi: “Chỉ là những lời phàn nàn hợp lí! Phàn nàn hợp lí!”
Anh ấy đẩy tôi ngã lên ghế sofa, cả người đè xuống: “Chê bai sinh con trai không có hậu môn?”
Tôi nhất thời không nên lời, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.
Giọng của ấy mang theo từ tính vang lên bên tai tôi: “Nếu không chúng ta thử xem, xem xem có phải thật sự không có hậu môn không?”
“Thử cái gì? A…”
Nụ hôn của ấy rơi xuống, nhẹ nhàng lại nóng bỏng.
Đầu óc tôi một mảnh trống rỗng, đôi tay bất giác quàng lên cổ ấy, non nớt đáp lại.
Nụ hôn vẫn đang diễn ra, điện thoại đặt ở bên cạnh tay tôi đột nhiên reo lên.
Hứa Dật mò mẫm tắt điện thoại, chưa qua bao lâu lại vang lên.
“Ai !”
Hứa Dật không kiên nhẫn cầm điện thoại lên định tắt máy, tôi thấy số của bố Tống Dật hiển thị trên màn hình, lập tức chặn lại.
25.
Tôi nhận điện thoại, ý của bố Hứa Dật là, đưa thêm cho tôi năm triệu nữa, để tôi rời xa Hứa Dật.
Hứa Dật tựa trên ghế sofa, lười biếng bất mãn : “Năm triệu sao đủ? Em với ông ấy, bảo ông ấy đưa mười triệu trước, vừa đủ tiền để chúng ta lo liệu lễ kết hôn và tuần trăng mật, còn có thể mua nhà.”
Tôi giơ ngón tay cái lên với ấy, lừa đảo vẫn là mạnh nhất!
Nhưng bố của Hứa Dật không , trải qua một cuộc thương lượng giá cả, cuối cùng dùng giá tám triệu đạt thoả thuận.
Chưa tới một giờ, khoản tiền này đã chuyển vào trong thẻ của tôi.
Sau khi thuận lợi, Hứa Dật còn đặc biệt gọi điện cho bố của mình, chứng tỏ tôi đã rời xa ấy, là ấy tự muốn quấn lấy tôi.
Bố của ấy mất cả người lẫn tiền, tức giận suýt chút nữa nôn ra m á u.
Hứa Dật hài lòng cúp điện thoại, bố ấy chịu thua, ấy dường như còn vui mừng hơn tôi.
“Thái tử gia, chọc tức bố như , không sợ ông ấy tức giận sinh bệnh sao?” Tôi mở chế độ khiêu khích.
Hứa Dật không quan tâm “chậc” một tiếng, : “Ông ấy còn muốn vợ tức giận bỏ chạy! Ai lừa ai?”
“Ai là vợ của ?”
Tôi oán giận ấy một câu, đứng dậy chuẩn bị đi.
Anh ấy đột nhiên ôm tôi từ phía sau, dùng chóp mũi cọ vào cổ tôi, nũng : “Vậy thì em vợ đi! Dù sao thì cũng phụ thuộc vào em, em phải chịu trách nhiệm với !”
Trong lòng tôi ớn lạnh, hét lớn : “Này! Linh hồn mê hoặc lòng người à? Ở đây có người đang ăn vạ!”
Hứa Dật cuối người xuống hôn lên môi tôi, mỉm xấu xa bế tôi vào trong phòng.
Có tiền có thời gian rảnh rỗi, lúc cuộc sống nhỏ bé của chúng tôi đang dễ chịu trôi qua, bố của Hứa Dật chủ tìm tới cửa, bày tỏ bằng lòng hoà giải với chúng tôi.
Bố của ấy rất miễn cưỡng, rốt cuộc không biết đồ ăn có ngon không, dù sao lợn cũng thua cuộc mất rồi.
26.
Bố của Hứa Dật hẹn bố mẹ tôi gặp mặt, ngày cưới nhanh chóng ấn định.
Hôn lễ rất long trọng, tôi mặc váy cưới đi qua một chiếc bàn trống, Ngô Hiểu Tinh và một nhóm ma đang vẫy tay với tôi.
Tôi cũng đáp lại họ.
Tôi đi tới trước mặt Hứa Dật, ấy quỳ một chân xuống trước mặt tôi, những lời ngọt ngào nhất.
“Anh rất cảm ơn ông trời, vào lúc yếu đuối nhất đã để gặp em. Sự lương thiện, dũng cảm, thẳng thắn của em đã cảm hoá , khiến thắp lên hi vọng lần nữa…”
Anh ấy dịu dàng tôi, tôi có chút xấu hổ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Xinh đẹp, còn chưa khen em xinh đẹp.”
Anh ấy bị tôi cắt ngang, đột nhiên lắp, ấy giống như quên lời rồi…
Tôi nhận ra mình đã hỏng chuyện, chột dạ đi chỗ khác, để lại một mình Hứa Dật bối rối trong gió.
Ánh mắt người thân bè ấy đầy mong đợi, MC xắn tay áo lên chuẩn bị ứng cứu.
Vào lúc này, Hứa Dật đứng dậy, nâng khuôn mặt tôi lên, hôn thật sâu.
Khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng, trời ạ! Dưới nơi rộng lớn đông người như ! Đang cái gì thế!
Hứa Dật ngược lại dáng vẻ rất hưởng thụ, thấy tôi chỉ muốn đá ấy một cái!
“Hàng ngàn hàng vạn lời toàn bộ đều không cần , xem ra cặp vợ chồng mới cưới có chút nôn nóng, người thân bè tặng cho họ một tràng vỗ tay có không ạ?”
Giọng của MC vừa dứt, dưới sân khấu tiếng vỗ tay vang dội vang lên.
“Tiếp theo, xin mời của chúng ta…”
MC còn chưa xong, chiếc micro trên tay bị Hứa Dật giật mất.
Hứa Dật vỗ micro, : “Tiếp theo tôi sẽ đeo nhẫn cưới cho người vợ xinh đẹp mình, xin mời bé phù dâu của chúng tôi lên sân khấu!”
27.
Lúc ấy lời này, ánh mắt tôi, đặc biệt nhấn mạnh cụm từ “người vợ xinh đẹp”.
Hay lắm, hoá ra là nhớ tới từ “xinh đẹp”! Coi như ấy bắt cơ hội rồi!
Ánh đèn âm nhạc vang lên, một bé bê một cái khay đi lên.
Một chuột Hamster nhỏ lông mượt mà đứng trên khay.
Ngốc Nghếch mặc một bộ đồ vest nhỏ tùy chỉnh, đứng thẳng ngẩng đầu, trong miệng còn ngậm đôi nhẫn cưới của chúng tôi.
Bé đưa khay tới trước mặt Hứa Dật.
Hứa Dật vừa muốn cầm nhẫn, miệng Ngốc Nghếch chuyển , nuốt nhẫn xuống.
Toàn bộ hội trường chấn kinh!
MC lau mồ hôi trên trán: “Xem ra nó không đồng ý hôn lễ này, để rể mới của chúng ta nghĩ cách, xem có thể lấy ra không?”
Hứa Dật tức giận, tách miệng của Ngốc Nghếch ra, chỉ móc ra mấy hạt vỏ cứng.
Trong mắt Ngốc Nghếch tràn đầy sự khinh thường, xem ra hai bọn họ kết thành hận thù khá sâu.
“A, phạch!”
Tôi dường như nghe thấy tiếng khạc nhổ, Ngốc Nghếch giống như xạ thủ bắn đậu Hà Lan , nhổ nhẫn lên trên mặt Hứa Dật.
Thù lớn đã báo , nó kích uốn éo cơ thể của mình, nhanh chóng bò vào trong lòng bàn tay tôi tìm kiếm sự bảo hộ.
Nghi thức rất “thuận lợi” tổ chức hoàn tất, sau lễ kết hôn, thợ chụp ảnh chụp một bức ảnh gia đình cho toàn bộ chúng tôi.
“Mọi người vào đây, cùng kêu quả cà nào! 3, 2, 1…”
Lúc hô số “1” cuối cùng, người, ma quỷ, chuột có mặt ở đây đều toét miệng , toàn bộ đồng loạt kêu lên.
“Quả cà!”
“Chít!”
Hết.
Bạn thấy sao?