11.
Hứa Dật có chút xấu hổ gãi đầu: “Tối qua đã về nhà, từ trên cổ bố giật lấy một sợi dây chuyền vàng to, đưa cho ông lão ở dưới tầng.”
Lần này đổi lại tôi choáng váng.
Người con có hiếu! Thật là người con có hiếu mà! Hiếu thuận c h ế t tôi rồi!
Hứa Dật, chịu luôn đó!
“Vậy bây giờ em có thể rồi phải không?” Hứa Dật rụt rè hỏi.
“Ừm, chuyện này… Nói sau đi.”
Nhất thời tôi chưa nghĩ ra.
Mặc dù tôi cũng khá thích ấy, chuyện đương với ma quỷ, luôn cảm thấy không ổn ở đâu đó.
Anh ấy có chút thất vọng cụp mắt xuống, quay người bay đi.
Trong lòng tôi đột nhiên có chút áy náy.
Rõ ràng đã chỉ cần tặng hoa thì sẽ đáp ứng ấy, kết quả bây giờ tôi lại hối hận rồi.
Tôi vốn nghĩ ấy chỉ suông mà thôi, mua hoa chỉ là một lí do để từ chối ấy.
Tôi nghĩ ấy không thể , không ngờ ấy thật sự nỗ lực như đi .
Bây giờ ấy nhất định rất buồn bã…
Tôi vừa nghĩ sẽ đi an ủi ấy, vừa quay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ma nữ mặc đồ trắng, đang nhe răng khóc với tôi.
“Vãn Vãn! Tôi thất rồi! Hu hu hu…”
Ma nữ này là thân của tôi, Ngô Hiểu Tinh. Hai chúng tôi quen biết nhau nhiều năm rồi.
Cô ấy cứ luôn không chịu đi đầu thai, muốn bảo vệ bố mẹ ấy, cho nên lâu như rồi vẫn mắc kẹt ở thế giới loài người.
Cô ấy không người, biểu hiện luôn không tồi, còn là “Top 10 thanh niên ma tốt” của khu vực chúng tôi, nhân viên quản lí cũng cho phép ấy ở lại nơi này.
“Thằng chó đó! Anh ta lừa cảm của tôi thì cũng thôi đi, lại còn lừa tiền âm phủ của tôi! Tròn một trăm triệu đó! Toàn bộ đều bị ta lừa chạy trốn đi rồi! Bây giờ ta dẫn nhân xuống âm phủ vui sướng! Hu hu hu, thật khổ quá mà!”
Ngô Hiểu Tinh xong gào khóc thật lớn.
Tôi âm thầm tính toán, một trăm triệu, ở phía dưới ngay cả tiền nhà một tháng cũng không đủ.
Con ma này chắc là mới c h ế t, không biết ở dưới đó lạm phát gay gắt, đoán chừng là nghĩ mình phát tài rồi.
12.
“Này, rút kinh nghiệm từ sai lầm này và trở nên khôn ngoan hơn.” Tôi an ủi .
Lúc chuyện, Hứa Dật từ trong góc tường bay ra, cảnh giác chằm chằm Ngô Hiểu Tinh.
Ngô Hiểu Tinh thấy ấy, đôi mắt lập tức sáng lên, kéo tôi hỏi: “Vãn Vãn, chàng đẹp trai này là ai ? Mau giới thiệu cho tôi quen đi.”
Tôi che mặt, thật sự không muốn thừa nhận ma nữ mê trai này là thân của tôi.
“Đây là thân tôi, Ngô Hiểu Tinh. Đây là tôi, tôi… Bạn cùng nhà của tôi, Hứa Dật.”
Tôi lắp ba lắp bắp giới thiệu.
Hứa Dật thấy Ngô Hiểu Tinh không phải là mối đe doạ với tôi, liếc tôi rồi lại bay đi.
Ngô Hiểu Tinh nuốt một ngụm nước bọt, thở dài : “Bạn cùng nhà của khá đẹp trai, chỉ đáng tiếc là một linh hồn sống, không phù hợp với tôi lắm.”
Con ngươi tôi chấn : “Cái gì? Cô cái gì? Linh hồn sống?”
Cô ấy kinh ngạc tôi: “Sao ? Cô không biết sao?”
Sau khi Ngô Hiểu Tinh đi, trong lòng tôi rối loạn.
Cô ấy Hứa Dật là linh hồn sống, cũng chính là , Hứa Dật vẫn chưa c h ế t! Anh ấy vẫn còn sống!
Thảo nào phép thuật của ấy lại tệ như , hoá ra từ lúc bắt đầu chưa hề c h ế t!
Nhưng, linh hồn của người sống tách khỏi thể xác như thế nào?
Thân xác của ấy bây giờ đang ở đâu?
Còn có, Hứa Dật ấy có nhà, vì sao lại ở lại chỗ này mà không về nhà?
Tôi chạy đi hỏi Hứa Dật, ấy trầm mặc không muốn trả lời.
Giống như đang tránh né vấn đề này.
Rốt cuộc ấy đã trải qua chuyện gì ?
Mấy ngày tiếp theo, biểu hiện của Hứa Dật có chút không bình thường.
Anh ấy giống như không có sức lực , toàn bộ linh hồn đều mệt mỏi, ngay cả chuyện với tôi cũng đều có chút hao phí sức lực.
Tôi đột nhiên ý thức có điều gì đó không ổn, vội vàng về quê mời ông hai của tôi tới.
Ông hai của tôi là một nhà ngoại cảm, giống với tôi, từ nhỏ đã có thể thấy ma quỷ.
Điểm không giống tôi chính là, ông ấy đã luyện bản lĩnh bắt ma.
Lúc đầu ông ấy muốn dạy cho tôi, tôi vừa lười vừa ngốc, ngay cả khẩu quyết cũng không học thuộc .
Dần dần, ông ấy cũng không khó tôi nữa.
Lúc ông hai của tôi tới, Hứa Dật đang cuộn tròn lại trên bệ cửa sổ.
Đôi mắt ấy nhắm chặt, mặc kệ tôi gọi ấy như thế nào ấy cũng không phản ứng lại.
“Ông hai, ấy đây là bị sao ? Ông mau qua xem đi!” Tôi lo lắng lên.
13.
Ông hai Hứa Dật, lắc đầu : “Tình hình không ổn, phỏng đoán là thân xác của cậu ấy xảy ra vấn đề gì rồi. Hơn nữa linh hồn của cậu ấy xuất ra khỏi thân xác quá lâu rồi, tiếp tục như , rất có khả năng sẽ hồn bay phách lạc!”
Hồn bay phách lạc!
Tôi sững sờ đứng trước cửa sổ, không dám tin tưởng lời ông hai .
Sao có thể như ? Mấy ngày trước ấy vẫn còn tốt mà, sao đột nhiên lại sắp hồn bay phách lạc?
Hoang mang, sợ hãi, buồn bã…
Những cảm này lập tức thoáng qua đầu trái tim tôi, hoàn toàn nhấn chìm tôi.
Một giọt nước mắt rơi ra từ khoé mắt, rơi xuống trên cửa sổ Hứa Dật đang tựa lưng vào.
Anh ấy vẫn nhắm chặt mắt, linh hồn trên bờ vực trong suốt.
Tôi cực kỳ sợ hãi, kéo tay ông hai cầu xin : “Ông hai, cầu xin ông cứu ấy! Anh ấy rất quan trọng đối với cháu!”
Ông hai lắc đầu thở dài, thắp một ngọn đèn dầu bên cạnh ấy.
“Ngọn đèn dầu này tạm thời có thể khiến linh hồn của cậu ấy ngưng tụ không tan biến, trước khi ngọn đèn dầu cháy hết phải tìm thân xác của cậu ấy, nếu không thần tiên cũng khó cứu! Có thể vượt qua không, phải xem tạo hoá của cậu ấy rồi.”
Tôi vẽ một bức chân dung phác hoạ Hứa Dật, ở trên mạng đăng một bài “Thông báo tìm người”, huy toàn bộ các mối quan hệ tôi tích lũy trong hai năm qua, tìm kiếm toàn bộ thành phố.
Dầu trong đèn càng ngày càng ít, vào lúc tôi gần như tuyệt vọng, một có tên trên mạng là “Thỏ nhỏ đào” tìm tới tôi.
Cô ấy rằng Hứa Dật là đàn em của ấy trong câu lạc bộ ở trường học.
Tôi lập tức hẹn ấy gặp mặt.
Địa điểm gặp mặt là ở trong một quán cà phê.
Cô trước mắt có chút cảnh giác liếc tôi: “Cô tìm Hứa Dật có chuyện gì sao?”
“Ừm, có chuyện rất quan trọng! Đàn chị, có thể phiền chị cho tôi địa chỉ nhà Hứa Dật đang ở không?” Tôi vội vàng hỏi.
Đàn chị cau mày, khó : “Địa chỉ nhà là một thông tin rất riêng tư, trực tiếp đi hỏi Hứa Dật là , tôi không tiện tiết lộ.”
14.
Thật sự, đối với ấy mà tôi chỉ là một người xa lạ không rõ là tốt hay xấu.
Nếu như ấy đưa tin tức cho tôi, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải thế nào?
Cho nên, cần phải tìm một lí do hợp hợp lí, có thể khiến ấy tin tưởng nghe theo, giúp đỡ tôi.
Đầu óc tôi xoay chuyển, che mặt khóc.
“Cô sao ?” Đàn chị thấy tôi khóc, vội vàng đưa cho tôi một tờ khăn giấy, dịu dàng quan tâm .
Tôi nhận lấy tờ khăn giấy, càng khóc dữ dội hơn.
“Tên khốn Hứa Dật đó! Anh ta tôi có thai rồi bỏ chạy! Bây giờ trong bụng tôi đang mang đứa con của ta, gọi điện thoại ta không nhận, gửi tin nhắn cũng không trả lời, tôi chỉ muốn đến nhà ta muốn ta cho một lời giải thích!”
“Nếu như không tìm ta, thì tôi chỉ có thể mang theo đứa trẻ này đi c h ế t mà thôi! Hu hu hu…”
Vẻ mặt của đàn chị cứng nhắc, ấy rõ ràng đã bị màn biểu hiện của tôi cho kinh sợ.
“Hả? Sao có thể như ? Hứa Dật tồi như sao? Lúc trước ở trường học cậu ấy khá lạc quan tốt bụng.”
Tôi diễn sâu, lau nước mắt trả lời: “Anh ta chính là một tên đàn ông tồi! Đàn chị, chị nhất định phải giúp tôi!”
Đàn chị cúi đầu suy nghĩ một lúc, với tôi: “Chị em, đừng nghĩ không thông, tôi sẽ quay về trường học giúp tìm tin tức của cậu ấy, chúng ta thêm Wechat, tới lúc đó tôi dùng Wechat gửi cho .”
“Thật không? Cảm ơn !” Tôi cầm tay ấy cảm ơn .
Hai ngày sau, đàn chị quả nhiên gửi tin tức tới cho tôi, trên đó viết địa chỉ nhà của Hứa Dật: số 26 quận Hoà An Nhã.
Ừm? Sao không viết số nhà nào?
Tôi tìm kiếm trên Baidu, khá lắm! Quận Hoà An Nhã là một khu biệt thự, gia đình Hứa Dật lại sống trong một khu biệt thự độc lập! Thảo nào không có số nhà!
Gã này lại là người có tiền! Không ra nha!
Tôi bình tĩnh lại tâm trạng, để ông hai phép khiến linh hồn của Hứa Dật nhập vào cơ thể của Ngốc Nghếch, hai người một ma một chuột xuất phát tới quận Hoà An Nhã.
15.
Xuống xe, trước mắt là một toà biệt thự rộng lớn phong cách Bắc u với gam màu trắng đen tương phản.
Tôi giả học đại học của Hứa Dật lừa bảo mẫu, thành công gặp mẹ của Hứa Dật.
Cô ta chỉ khoảng ở độ tuổi đầu 30, tuyệt đối không thể có con lớn như Hứa Dật .
80% là mẹ kế.
“Cô là học của Hứa Dật sao? Thật xin lỗi, Hứa Dật nửa năm trước đã gặp tai nạn giao thông, bây giờ đã là người thực vật rồi, sợ rằng không thể gặp rồi.” Mẹ kế vừa vừa lau nước mắt.
“Dì à, hôm nay cháu đại diện cho đám học của Hứa Dật tới. Chuyện của Hứa Dật mọi người đều có nghe , cho nên cử cháu tới thăm cậu ấy.”
Nói xong, tôi cầm bó hoa bách hợp mới mua ra trước mặt, dáng vẻ ngoan ngoãn.
“Được, thì đi theo tôi.”
Cô ta rồi đứng lên, dẫn tôi đi lên trên lầu.
Ông hai cũng muốn lên, bị bảo mẫu chặn lại, chỉ có thể ngồi ở trên ghế sofa chờ đợi.
Mở cửa một căn phòng, Hứa Dật nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Không biết sao, trái tim tôi hơi run rẩy.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy dáng vẻ lúc ấy sống.
Tôi không nhịn giơ tay chạm vào tay của ấy, như mới cảm giác ấy rõ ràng đang tồn tại.
Anh ấy còn sống! Thật sự còn sống!
Khoảng khắc đó, nước mắt lại ướt đẫm viền mắt của tôi.
Mẹ kế của Hứa Dật dường như nhận ra điều gì đó, đẩy tôi ra, chắn trước người Hứa Dật : “Được rồi, người các người cũng đã gặp rồi, bây giờ có thể đi chưa?”
Tôi lau nước mắt, ép buộc bản thân phải bình tĩnh.
Ông hai đã , linh hồn của Hứa Dật chỉ có nhập vào trong xác thịt mới có thể ngưng tụ.
Phải nghĩ cách tách bà ta ra, để ông hai phép, giữ linh hồn Hứa Dật lại mới .
Tôi suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu : “Dì à, các cùng lớp có vài lời muốn cháu gửi tới Hứa Dật, có thể để cháu chuyện riêng với Tống Dật không?”
16.
“Không thể!”
Vẻ mặt mẹ kế đột nhiên trở nên nghiêm nghị, ánh mắt dữ tợn, cùng với dáng vẻ dịu dàng ôn hoà vừa rồi như hai người khác nhau.
Cô ta đi tới trước mặt tôi, lạnh : “Cô vốn không phải học của Hứa Dật đúng không? Ánh mắt cậu ấy rõ ràng là người , đừng nghĩ tôi không biết!”
Lúc này, trong mắt ta tràn đầy giận dữ và ghen tỵ, hoàn toàn không phù hợp với danh phận bề trên của ta.
Trời ạ! Cô ta và Hứa Dật sẽ không có bí mật không thể cho người khác đấy chứ?
Sau lưng tôi ớn lạnh, trong đầu hiện ra một bộ phim hiện đại “Dông tố”, đừng m á u chó như chứ!
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, tôi phải dành sự tín nhiệm của ta trước đã.
“Dì hiểu lầm rồi, cháu và Hứa Dật thật sự chỉ là cùng lớp.” Tôi giải thích .
Cô ta càng to hơn, giống như người điên .
“Bạn học? Cô vừa mới cầm tay cậu ấy, nghĩ tôi không thấy sao? Tôi cho biết, cậu ấy là của tôi! Cho dù c h ế t rồi cũng là của tôi! Cô muốn từ bên cạnh tôi cướp cậu ấy đi, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Mắt tôi tối sầm lại: “Dì à, với tư cách là một bề trên, dì những lời này thích hợp sao? Dì có loại ý nghĩ này, bố của Hứa Dật có biết không?”
Cô ta nhẹ: “Mấy ngày trước bố cậu ấy đã ra nước ngoài rồi, mấy tháng sau mới có thể trở về, đợi tới lúc ông ta trở về đã quá muộn rồi.”
“Dì có ý gì? Dì muốn gì với ấy?” Tôi cảnh giác.
Cô ta tôi, trong mắt mang theo ba phần khinh thường, bảy phần đắc ý.
“Thế nào? Đau lòng cậu ấy? Vậy tôi không ngại với , người thực vật giống như cậu ấy, cho dù đột nhiên c h ế t đi cũng sẽ không có ai để ý. Cô bây giờ biết tôi muốn gì rồi, có thể gì ?”
Trời ạ! Người phụ nữ điên này, ta lại muốn Hứa Dật!
Tôi bắt lấy tay ta, chất vấn : “Vừa rồi không phải vẫn ấy là của sao? Vậy sao còn muốn ấy?”
17.
Cô ta hất tay tôi ra, oán hận : “Vì sao ư? Tôi đối xử với cậu ấy tốt như , cậu ấy lại tôi buồn nôn kinh tởm! Nếu như tôi đã không thể có cậu ấy, thì người khác cũng đừng nghĩ tới có !”
“Tôi có thể với , vụ tai nạn giao thông nửa năm trước thật ra là do tôi tìm người đó! Ai kêu cậu ấy không biết tốt xấu? Tôi là muốn hủy hoại cậu ấy, à đúng rồi, bây giờ còn có !”
Cô ta quay người đóng cửa lại, sau đó lấy ra một con d a o từ trong ngăn kéo.
“Em nhỏ, là tự đưa tới cửa. Nếu như đã quan tâm tới cậu ấy như , tôi sẽ tiễn hai người lên đường cùng nhau!”
Con d a o sáng loá đâm về phía tôi, tôi cúi người xuống, một cú lên mắt phải của ta.
Cô ta sững sờ, có chút không thể nghĩ tôi.
Sau đó tôi giơ tay lên lần nữa, tặng ta một đôi mắt gấu trúc.
Cô ta hoàn toàn bị chọc giận, trạng thái gần như phát điên lao về phía tôi.
Tôi lại né tránh.
Cô ta lướt qua bên cạnh tôi, hoàn toàn không có một chút loạng choạng nào.
Mục tiêu của ta không phải là tôi!
Lẽ nào!
Tôi đột ngột quay đầu, tay ta cầm con d a o nhọn, mũi d a o đang chĩa vào cổ Hứa Dật!
Không kịp đẩy ra rồi!
Tôi nghĩ cũng không nghĩ, vươn người tới, bổ nhào lên người Hứa Dật trước ta.
Con d a o không rơi xuống.
Chẳng lẽ ta hoàn toàn tỉnh ngộ rồi, không chúng tôi nữa?
Tôi bò dậy, quay đầu lại ta, lập tức bị cảnh tượng trước mắt cho kinh ngạc tới phát ngốc.
Linh hồn của Hứa Dật không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, lúc này đang đè lên sau người mẹ kế, đôi tay cứng rắn bóp cổ ta!
Trong mắt ấy tràn đầy hận ý, màu sắc con ngươi chuyển đổi qua lại giữa màu đỏ và đen.
Màu đỏ tươi kia dần dần chiếm chủ đạo, chôn vùi dập tắt toàn bộ lý trí của ấy!
Tiêu rồi! Hứa Dật sắp biến thành ác quỷ rồi!
18.
Một khi biến thành ác quỷ, sẽ kinh tới nhân viên quản lý linh hồn của âm giới, Hứa Dật sẽ luôn bị bọn họ đuổi , thậm chí tan thành tro bụi!
Cần phải ngăn chặn ấy trước khi ấy hoàn toàn biến thành ác quỷ!
“Hứa Dật! Anh bình tĩnh lại một chút! Làm như không đáng!”
Anh ấy dường như không nghe thấy lời tôi , trong mắt hoàn toàn là hung ác tàn nhẫn.
“Anh biết sau khi như kết quả sẽ như thế nào không? Anh thật sự muốn vì ta hủy hoại bản thân sao?”
Trong mắt ấy thoáng qua một tia do dự, quay đầu lại tôi.
“Không phải chuyện của em! Đi đi! Mau đi đi!”
Tôi ngay lập tức hiểu ý của ấy.
Anh ấy muốn bảo vệ tôi, vì pháp lực của ấy vốn không đủ để đối đầu.
Chỉ có biến thành ác quỷ, c h ế t cùng với ta!
Tên ngốc này!
“Hứa Dật, không phải thích em sao? Em cũng thích . Chúng ta vẫn còn có tương lai! Chẳng lẽ không muốn ở bên em sao?”
Tay của ấy thả lỏng, ngọn lửa đỏ tươi trong mắt rõ ràng đã dập tắt, tôi biết ấy do dự rồi.
Anh ấy muốn ở bên tôi.
“Hứa Dật, bỏ tay ra trước. Trên tay ta không có d a o rồi, xem, con d a o ở trên mặt đất, ta không thể em .”
Anh ấy quay đầu trên mặt đất, thấy con d a o kia.
Tôi nhặt nó lên ném ra ngoài cửa sổ, ấy mới buông trái tim xuống, hoàn toàn thả tay ra.
Con ngươi của Hứa Dật cuối cùng cũng hồi phục thành màu đen.
Và cùng lúc này, mẹ kế cũng chậm chạp lấy lại tinh thần, vùng vẫy lao về phía tôi!
Tôi vào mũi ta một cái, mũi của mẹ kế lập tức vểnh lên trời, hai giọt nước mũi lẫn m á u từ chóp mũi rơi xuống.
Vãi! Mũi silicon sao?
Tôi bị dọa lùi về sau hai bước.
Cô ta sờ mũi của mình, đảo hai mắt, ngửa đầu ngất đi.
Tôi chạy xuống nhà bảo mẫu bất tỉnh, để ông hai cõng thân xác Hứa Dật ra ngoài.
Bạn thấy sao?