Quỷ Tiên Sinh, Ngài [...] – Chương 1

1.

Tôi một căn nhà giá rất rẻ.

Hai phòng ngủ một trăm mét vuông ở thành phố hạng nhất, tiền mỗi tháng chỉ cần một nghìn nhân dân tệ.

Thiếu sót duy nhất chính là, bên trong căn nhà này có ma.

Tôi trời sinh có đôi mắt âm dương, từ nhỏ đã có thể thấy nhiều loại ma khác nhau.

Cho nên tôi không sợ bọn họ.

Ngày nhà, ở trong góc của căn nhà này tôi thấy một con ma nam trẻ tuổi.

Vẻ bề ngoài của ta rất đẹp trai, con ngươi màu đen trong veo như nước hồ của Lâm Vấn.

Thấy tôi tới, ta cũng không trốn tránh, dáng vẻ trong nháy mắt kiêu ngạo cực ngầu.

Tôi lập tức hỏi chủ nhà: “Căn nhà này rẻ như , sẽ không có ma chứ?”

Chủ nhà ngập ngừng: “Sao có thể như ? Cô nghĩ nhiều rồi.”

Nhóc con, vẫn còn muốn lừa tôi?

Tôi giơ ngón tay lên nhéo một cái, giả vờ dáng vẻ vô cùng thâm sâu.

“Căn nhà này âm khí rất nặng, đã nhiều năm rồi không có người phải không?”

Lời này dường như đâm vào chỗ đau của chủ nhà, ánh mắt ta tôi cung kính nể phục.

“Cô , còn biết xem phong thủy sao?”

Tôi giả bộ uyên thâm ho nhẹ một tiếng.

“Ừm. Thứ lỗi tôi thẳng, căn nhà này của rất không bình thường. Nếu như xử lý không tốt, có thể sẽ ảnh hưởng tới vận may của đó!”

Chủ nhà lập tức bị lời của tôi dọa sợ, gấp gáp kéo tay tôi, thiếu chút nữa tôi quỳ xuống.

“Đại sư! Cô phải cứu tôi!”

Tôi dáng vẻ sợ sệt của ta, hài lòng mỉm .

Nhóc con, còn muốn đấu với tôi? Xem tôi có ăn c h ế t không!

“Thật ra muốn trận cũng không phải không thể, nếu chúng ta đã có duyên, thì tôi miễn cưỡng ở đây một khoảng thời gian, giúp tích lũy nhân khí.”

Chủ nhà gian xảo cảnh giác tôi: “Vậy, tiền nhà…”

“Sao nào? Còn muốn tiền nhà? Vậy đi mời người khác đi!”

Tôi giả vờ tức giận, hừ lạnh một tiếng, đi về phía cửa.

“Đại sư dừng bước! Căn nhà này tôi rồi! Không cần tiền!”

2.

Tôi chẳng mất gì nhặt một căn nhà lớn, ngay buổi chiều hôm đó nóng lòng chuyển vào.

Nhưng con ma nam kia không chào đón tôi, trợn mắt tôi nhiều lần.

Tôi không để ý, mở điện thoại bật nhạc lên, ngâm nga bài hát dọn dẹp vệ sinh.

“Ồn ào c h ế t đi .”

Anh ta chán ghét trừng mắt tôi, oán giận đứng dậy.

Cân nhắc tới sau này một người một ma còn phải sống chung dưới một mái nhà, tôi đổi sang một bài nhạc nhẹ nhàng êm dịu.

Rõ ràng ta không còn cáu kỉnh như vừa rồi nữa, bay tới góc phòng khách ngồi xuống.

Xem ra là một con ma chỉ thích yên tĩnh.

Nhưng ta không yên lặng bao lâu, bắt đầu phiền tôi.

Anh ta bay đến bên cạnh cái bàn, dùng ý niệm di chuyển chiếc cốc của tôi, tính toán đẩy nó rơi xuống dưới bàn.

Ma quỷ đều có chút phép thuật, quỷ c h ế t càng lâu pháp lực càng mạnh.

Mà thứ trước mắt tôi rõ ràng mới c h ế t chưa bao lâu.

Tôi thấy ta thật sự đang hao phí sức lực, lập tức đổi thành chiếc cốc dùng một lần đặt ở góc bàn.

Anh ta rất nhẹ nhàng thuận lợi đẩy đổ chiếc cốc rơi xuống mặt đất, đắc ý hài lòng tôi.

“Thế nào? Sợ chưa? Sợ rồi thì nhanh chóng chuyển ra ngoài đi!”

Tôi “phì” một tiếng bật , con ma này, cũng khá đáng .

Tôi không nhịn muốn trêu chọc ta.

“Ơ kìa! Sao chiếc cốc lại rơi xuống đất rồi? Nhất định là gió quá to rồi!”

Anh ta bay đến bên cạnh tôi, tự giải thích:

“Không phải là gió thổi, là tôi đó!”

Tôi quay người mang một thùng nước tinh khiết đặt trên mặt bàn: “Bây giờ không thổi rơi chứ?”

Mặt ta sa sầm xuống, một lúc lâu mới một câu.

“Đù!”

Nhưng ta vẫn không bỏ cuộc, lại bay tới cửa nhà, nghịch tay nắm cửa.

“Lạch cạch lạch cạch!”

Tay nắm cửa bị ta lắc lư lên xuống, kêu liên tục.

Anh ta quay người sang một bên xem phản ứng của tôi, thấy tôi đi tới, càng cho tiếng to hơn một chút.

Tôi giả vờ không thấy, tiếp tục đi qua.

“Này! Chẳng lẽ không cảm thấy kì lạ sao?”

Anh ta đi theo tôi, không ngừng luyên thuyên.

3.

Nếu như là một người bình thường, quả thật sẽ bị những thao tác này của ta dọa sợ c h ế t khiếp.

Nhưng tôi là người như thế nào?

Thấy quen những trận chiến còn đáng sợ hơn thế này, chút thủ thuật nhỏ này không thể dọa tôi.

Thậm chí đôi khi tôi cảm thấy, người so với quỷ còn đáng sợ hơn nhiều.

Cho nên tôi thà kết với ma, cũng không bằng lòng kết thân thiết với con người.

Anh ta luôn đi theo tôi, cho đến khi tôi đi tới trước cửa nhà vệ sinh.

Anh ta thấy tôi đi vào nhà vệ sinh, trên mặt lộ ra biểu cảm không cam lòng, vẫn biết điều bay đi.

Vẫn là một con ma hiểu chuyện tôn trọng quyền riêng tư con người, tôi có chút thích ta rồi đó.

Buổi tối, tôi ngồi trên ghế sofa xem ti vi, ta bay qua ngồi xuống bên cạnh tôi.

Trên ti vi đang chiếu bộ phim “Trinh Tử”, ta thấy tôi đang nghiêm túc xem phim, khuôn mặt đầy sự khinh thường.

“Chậc, bộ phim này đều là lừa người, ma thật sự sẽ không giống như .”

Tôi quay đầu lại, mỉm với ta:

“Vậy ma quỷ thật sự có bộ dạng như thế nào? Giống như sao?”

Anh ta kinh hãi hô to: “Cô lại có thể thấy tôi!”

“Ừm!”

Tôi gật đầu, phóng khoáng thừa nhận.

Anh ta từ trên ghế sofa bay lên, cả người, à không, toàn bộ hồn ma tự do bay trên không trung.

Tôi không hề hoảng sợ chút nào, bởi vì tôi biết ta sẽ không tôi.

Ma quỷ trên thế giới này chia thành rất nhiều loại, cơ bản có thể chia thành hai loại lớn.

Ma quỷ vô và ác quỷ.

Mắt của ác quỷ là màu đỏ, cực kỳ hung hãn, một khi trở thành ác quỷ, sẽ không có cách nào tiến vào luân hồi nữa, cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục tan thành tro bụi.

Nếu như không phải oán hận sâu sắc, c h ế t cực kì thê thảm, hầu hết ma quỷ đều không muốn trở thành ác quỷ.

Họ cùng lắm chỉ dừng lại ở thế giới loài người một khoảng thời gian, ở bên người thân, hoài niệm một chút quá khứ, rồi đi tới địa phủ báo cáo trình diện.

Mà con ma trước mắt, con ngươi của ta màu đen sẫm.

Rất rõ ràng, ta chỉ là một con quỷ bình thường mắc kẹt ở thế giới loài người mà thôi.

4.

Đứng song song một lúc, tôi vỗ ghế sofa, : “Có muốn qua đây ngồi xuống xem không?”

“Nhàm chán.”

Anh ta ném lại câu này, quay người bay đi.

Bộ phim chiếu một nửa, tôi chợt cảm thấy sau lưng thoáng qua một trận khí lạnh.

Quay người lại , con ma kia không biết ở phía sau lưng tôi từ lúc nào, đang chăm tập trung tinh thần xem phim.

Anh ta không phát hiện tôi đang ta, đôi mắt thẳng vào màn hình LCD của ti vi.

Xem tới đoạn căng thẳng, yết hầu của ta chuyển xuống, hai tay nắm chặt mép ghế sofa.

Khóe miệng tôi cong lên hơi mỉm :

“A!”

Tôi đột nhiên đứng dậy, nhe răng nhếch mép xông về phía ta hét to.

Anh ta cũng hét to lên theo, tôi thấy ta giật mình, “vù” một tiếng chui xuống gầm ghế sofa.

Trong đêm hôm đó, ta lẻn vào phòng tắt máy điều hòa của tôi.

Nửa đêm tôi bị nóng tỉnh giấc, chỉ thấy ta kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, bay ra ngoài.

Khá lắm, vẫn là một con ma để bụng!

Tôi tức giận không ngủ .

Cả một đêm tôi không ngủ ngon, mãi đến bình minh mới lờ mờ ngủ .

Có lẽ ta cảm thấy lúc nào cũng giày vò hành hạ tôi không có ý nghĩa gì, cũng không tắt điều hòa của tôi nữa, để tôi yên ổn ngủ tới buổi trưa.

Lúc tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái!

Lúc này tâm trạng tôi khoan khoái dễ chịu, đi vào bếp nấu một bàn đồ ăn ngon.

Anh ta ngồi ở bên cạnh, trơ mắt tôi ăn.

“Muốn không, cũng ăn một chút?”

Tôi chỉ vào thức ăn trên bàn .

Anh ta liếc tôi: “Cô nghĩ tôi có thể ăn không?”

“À, tôi quên là ma.”

Nói xong, ta tức giận, quay đầu lại không thèm tôi.

Tôi nhớ lại ông hai của tôi lúc trước từng , hồn ma có thể nhập vào cơ thể con người, cần sự đồng ý của kí chủ.

Đầu óc tôi xoay chuyển, với ta: “Nếu không, chúng ta nuôi chó đi! Anh nhập vào cơ thể con chó, không phải có thể ăn rồi sao?”

“Cái gì? Cô muốn tôi chó!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...