Giận hắn lúc đó không ở lại;
Giận hắn cưới thê nạp thiếp;
Giận hắn không lập tức đến tìm ta.
Rõ ràng trước đó chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần, không biết sao hắn ta lại tự tin đến thế, tưởng tượng ta đã hắn ta đậm sâu.
"Chiêu Chiêu, ta thề rằng ta chỉ mình nàng, dù là Thanh Đào, hay Vương phi hiện tại, đều chỉ là công cụ mà thôi. Đến ngày ta kế thừa ngai vàng, nàng sẽ là Hoàng hậu duy nhất của ta." Tấn Vương tự cho là đúng những lời âu yếm, an ủi ta.
Hắn ta không ngừng hạ thấp Tấn Vương phi, hạ thấp Thanh Đào, hạ thấp các tiểu thư danh giá trong kinh thành, : "Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám dung chi tục phấn, sao có thể so với Chiêu Chiêu của ta?"
Hắn nghĩ rằng, vùi dập người khác xuống bùn đất, tôn ta lên như vầng trăng sáng, sẽ khiến ta cảm vui mừng.
Tuy nhiên, ta vẫn luôn nhớ kỹ lời mẫu thân từng :
[Cạnh tranh giữa các nữ tử với nhau là hành vi thấp kém và độc ác nhất trên đời. Nữ tử đã chịu sự nô dịch và áp bức của nam nhân hàng ngàn năm, đáng lẽ phải nắm lấy tay nhau, thân như tỷ muội, tuyệt đối không thể vì chút sủng ái rẻ mạt của nam nhân mà ghen tị, cạnh tranh với nhau. Cạnh tranh chỉ có mà không có lợi đối với bất kỳ nữ tử nào. Kẻ lợi mãi mãi chỉ là những nam nhân mưu mô xảo quyệt. ]
Hắn ta Tấn Vương phi cứng nhắc vô vị, ai lại là kẻ thèm khát địa vị của con Binh bộ Thượng thư, vì quyền thế nhà thân mẫu của nàng ta mà cầu hôn?
Hắn ta Thanh Đào ham hư vinh, nếu không có Thanh Đào, hắn ta đã ch-ế-t trong tay ta từ lâu rồi.
Đúng là Thanh Đào đã phản bội ta, ta lại cảm thấy, đó không phải ý muốn của nàng ấy. Chẳng qua nàng ấy chỉ bi thảm trở thành con rối của cốt truyện, bị buộc phải hy sinh cả cuộc đời mình.
Thanh Đào trong lòng ta, mãi mãi là một người tỷ tỷ dịu dàng, trầm ổn.
Bề ngoài tuy chúng ta xưng hô chủ tớ, thực tế, mẫu thân luôn thể hiện quan điểm "mọi người đều bình đẳng".
Bà ấy , những người hầu hạ bên cạnh chúng ta không phải quan hệ "chủ tớ" với chúng ta, mà là quan hệ " mướn".
Chúng ta trả tiền, bọn họ bỏ công sức.
Chỉ đơn giản thôi.
Điều này không có nghĩa ai cao quý hơn ai, tất cả người lao đều đáng tôn trọng.
Ta may mắn sinh ra đã giàu có, càng nên trân trọng, càng nên đối xử tốt, giúp đỡ người khác.
Còn về các tiểu thư danh giá trong kinh thành bị Tấn Vương hạ thấp. Dù ta với đa số bọn họ chỉ là quen biết xã giao, theo ta biết -
Có người dịu dàng nhã nhặn, đoan trang gia giáo;
Có người thuần khiết thiện lương, ngây thơ hồn nhiên;
Có người phóng khoáng thoải mái, không hề câu nệ;
Có người tài hoa xuất chúng, có người thông minh nhanh nhẹn;
Có người tinh thông cầm kỳ thi họa, cũng có người nấu ăn ngon đến nỗi khiến ta trằn trọc mỗi đêm. . .
Tất cả đều là những nữ tử rất tuyệt vời.
Dù có vài người không dễ gần, hoặc có sở thích tâm hồn khác biệt lớn với ta. Nhưng cũng còn tốt hơn nhiều so với tên tiểu nhân ăn bám, vong ân bội nghĩa, sau lưng phỉ báng người khác như này.
Ta thu liễm vẻ châm biếm trong mắt, dịu dàng : "Biết trong lòng điện hạ có ta, Yến Chiêu không còn oán hận gì nữa. Những năm qua, ta một than một mình phiêu bạt khắp chốn, luôn khao khát có người che chở, tặng cho ta một đời bình an. Điện hạ, ngài có thể tặng cho Yến Chiêu một chốn nương thân không?"
Khi nghe những lời cảm của ta, trên mặt Tấn Vương quả nhiên hiện lên vài phần .
Tuy nhiên, hắn ta vẫn khó khăn lắc đầu : "Chiêu Chiêu, nàng hãy đợi thêm chút nữa, hiện tại vẫn chưa phải thời cơ tốt nhất. Đợi ta kế thừa ngai vàng, sẽ phế bỏ Vương phi, lập nàng Hoàng hậu."
Khóe môi ta hơi cong lên, giọng càng thêm dịu dàng như nước.
“Nhưng Yến Chiêu ngưỡng mộ điện hạ, một khắc cũng không muốn đợi nữa. Chỉ cần ở bên cạnh ngài, dù chỉ một thị thiếp, cũng đủ thỏa nguyện rồi.”
Bạn thấy sao?