"Thoại bản mẫu thân khác với những gì con thường nghe. Đây không phải chuyện , mà là chuyện kinh dị."
Chuyện kinh dị?
Mặt ta càng thêm tái nhợt, lập tức nhớ đến những câu chuyện đáng sợ mẫu thân thường kể cho ta nghe.
Chuyện tiên nữ và tên trộm áo.
Ốc sên bị nam nhân nô dịch.
Tiểu thư nhà giàu chỉ có thể đào rau dại để sống.
Mỗi lần, mẫu thân đều với vẻ mặt đau đớn:
"Từ đó, nàng ấy sống cuộc sống ngập trong nước mắt."
Còn dọa ta rằng: "Đầu óc chỉ biết đương, không biết nhận người, thấy nam nhân là muốn dán sát vào, kết cục là một tay dắt trâu già, một tay đào rau dại, trước n.g.ự.c ôm một đứa con, sau lưng cõng thêm một đứa. Trời chưa sáng đã phải dậy nấu cơm cho cả nhà, tối còn phải quỳ rửa chân thối cho nam nhân."
Khiến ta lúc còn nhỏ sợ đến mức khóc ngất đi.
Thấy ta mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy, dường như mẫu thân càng hài lòng hơn, tiếp tục những lời đáng sợ:
"Đúng , chuyện kinh dị. Con không chỉ phải từ bỏ gia tài kếch xù vì một nam nhân, sống cuộc sống ăn cám uống nước lã mà còn bị hiểu lầm, bị quỳ, bị tát, bị rơi xuống nước, bị móc mắt. Mang thai vì hắn ta, rồi lại sảy thai vì hắn ta, cuối cùng để giải thoát, chọn cách tự thiêu."
"Nhưng sau khi con ch-ế-t, hắn ta cũng nhận sự trừng . . ."
Mẫu thân cố chậm lại.
Ta đã bị những lời này dọa cho hồn xiêu phách lạc, khi nghe đến hai chữ "trừng ", vẫn không nhịn hỏi:
"Trừng gì?"
Lên núi đao?
Xuống vạc dầu?
Lột da rút xương?
Không đầu thai?
Mẫu thân hắng giọng, dùng giọng điệu kỳ quái :
"Cuối cùng hắn ta cũng nhận ra người mình thực sự là ai. Từ đó, hắn ta chỉ có thể ngồi trên giang sơn vạn dặm, hưởng đơn vô bờ. Tuy con đã ch-ế-t, hắn ta lại mất đi khả năng người khác!"
"Ôi, nam chính thật đáng thương!"
Cuối cùng ta không kìm nữa, òa khóc thành tiếng, khóc đến nấc cụt, khóc đến nỗi nước mũi nước mắt đầy mặt, vừa khóc vừa hỏi:
"Tại sao hắn ta lại đối xử với con như ? Có phải vì con đã gi-ế-t cả nhà hắn ta không?"
Mẫu thân vừa lấy khăn lau nước mắt cho ta, vừa lắc đầu : "Không phải. Vì con đã cứu hắn ta."
Đầu óc ta ngưng trệ một giây, cái đầu nhỏ cố gắng suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu nổi, chỉ có thể lắp bắp : "Tại sao con cứu hắn ta, hắn ta lại con như ?"
Mẫu thân thở dài, hạ giọng lẩm bẩm một câu: "Truyện ngược cổ đại không cần logic."
Rồi đập tờ giấy đó đến trước mặt ta một lần nữa, chỉ vào điều đầu tiên trên đó : "Vì con hãy nhớ kỹ. Tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không nhặt nam nhân ven đường. Đặc biệt là những người mất trí nhớ, đặc biệt là những người tuấn tú. Phải biết là, nam nhân càng tuấn tú càng lừa đảo. . ."
Ký ức đã xa xôi, bỗng nhiên lại hiện về trước mắt.
Ta xuống xe, đi đến trước mặt nam nhân đang bất tỉnh. Thanh Đào đang lấy khăn của mình lau mặt cho hắn ta. Ta kỹ, quả thật là một gương mặt cực kỳ tuấn, tinh hoa của tạo hóa, ai cũng phải xao xuyến, vô thức nín thở.
Ta cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, ta rút ngay cây trâm vàng trên đầu ra.
Ngay trên gương mặt có thể gọi là hoàn hảo đó, ta hung hăng rạch mạnh một đường!
3
"Tiểu thư, ngươi đang gì !"
Thanh Đào kinh hãi kêu lên, lập tức phi thân lao tới, mặc kệ bàn tay mình bị đ.â.m thủng, nàng ấy giật lấy cây trâm vàng.
Lúc này, nàng ấy như một con thú cái đang bảo vệ con non, kiên quyết che chắn cho nam nhân phía sau, ánh mắt cảnh giác và thù địch ta.
"Thanh Đào, tránh ra." Ta lạnh lùng .
Thanh Đào cắn môi không đáp, ánh mắt về phía ta lại kiên định trước nay chưa từng có.
"Tiểu thư, ngươi không muốn cứu người thì cũng thôi đi. Nhưng sao lại ra tay độc ác như ?"
Ta thở dài một hơi.
Mẫu thân từng nghiêm lệnh dặn dò ta không tiết lộ nội dung trên mảnh giấy cho bất kỳ ai. Vì , đối diện với Thanh Đào - người từng thân thiết như tỷ muội, giờ đây lại vì một nam nhân xa lạ mà căm thù ta như , ta cũng chỉ có thể : “Nếu chỉ có một người trong hai bọn ta có thể sống sót. Thanh Đào, ngươi chọn ai?”
Bạn thấy sao?