Quy Tắc Sinh Tồn [...] – Chương 1

1

Thị nữ của ta phát hiện một nam nhân ven đường.

Khi thấy nam nhân sống ch-ế-t không rõ đó, Thanh Đào vốn luôn điềm đạm bỗng nắm tay ta : "Tiểu thư, người đó thật đáng thương. Người rủ lòng từ bi, mau cứu hắn ta đi."

Trong lòng ta lập tức dâng lên cảnh báo.

Thứ nhất, chưa xác định sống ch-ế-t, đã vội vàng cứu người, sự nóng vội này hoàn toàn không phù hợp với tính cách thường ngày của Thanh Đào.

Thứ hai, ta là một nữ tử chưa gả, mà lại vội vàng cứu một nam nhân, không biết bên ngoài sẽ đồn đại biết bao nhiêu lời khó nghe.

Thanh Đào là thị nữ trung thành nhất bên cạnh ta, không thể nào nàng ấy không nghĩ đến điểm này .

Thứ ba, điều quan trọng nhất.

Ta chợt nhớ đến tờ giấy mẫu thân để lại cho ta trước khi qua đời.

Trên tờ giấy, dày đặc những lời lẽ ta không hiểu, mà dòng đầu tiên trên đó chính là:

[Cấm nhặt nam nhân ven đường, đặc biệt là nam nhân bị mất trí nhớ. Nếu đã nhặt thì phải mau chóng tách bạch quan hệ với bọn họ càng sớm càng tốt. Nếu không, hậu quả tự chịu. ]

2

Ta vẫn còn đang ngẩn ngơ, Thanh Đào đã nhảy xuống kiệu, chạy nhanh về phía nam nhân kia.

"Tiểu thư, trông người này thật tuấn tú."

Giọng Thanh Đào đầy kinh ngạc và trìu mến.

"Nô tỳ sống đến bây giờ, chưa từng thấy nam tử nào tuấn đến thế!"

Nghe , ta khẽ nhíu mày.

Ngay dưới mắt của mọi người mà lại thân cận mới một nam nhân không rõ lai lịch như , lại còn khen ngợi vẻ bề ngoài của hắn ta. Càn rỡ thô lỗ như , có thật là Thanh Đào mà ta quen biết không?

Ta không khỏi nhớ lại ngày mẫu thân ra đi.

Người đời đều , mẫu thân ta là một người điên.

Không những không biết tam tòng tứ đức, không biết tương phu giáo tử*, lại còn cứ luôn ra ngoài lộ mặt buôn bán kiếm tiền như nam nhân, thậm chí còn cỗ vũ nam nữ bình đẳng, những lời hoang đường rằng nữ tử cũng có thể dựa vào bản thân mình sống tốt.

(*) Nghĩa là hỗ trợ chồng, dạy con

Bà ấy không chỉ , mà còn thực sự như .

Mẫu thân là người lợi nhất thiên hạ. Chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân, chống lại sự chế giễu và chỉ trích của người khác, trở thành người giàu nhất Đại Chu.

Trước khi qua đời, bà ấy để lại cho ta một gia tài kếch xù và một tờ giấy đầy chữ.

Nhưng nội dung trên tờ giấy đó quá kỳ lạ, những từ như "xuyên thư", "nữ chính truyện ngược", "hào quang nhân vật chính", đều là những từ ta chưa từng thấy trong đời.

Lúc đó, trong lòng ta đầy nghi hoặc hỏi mẫu thân, như là có ý gì.

Bà ấy khẽ mỉm , giọng điệu rất bình tĩnh, những lời ra lại khiến ta đứng ngây tại chỗ.

"Chiêu Nhi, nếu mẫu thân thế giới này là một quyển thoại bản, còn con là nhân vật chính trong quyển thoại bản đó, con sẽ thế nào?"

Ta sững sờ.

Thoại bản thì ta biết, những người xung quanh đã đọc cho ta nghe một ít.

Phần lớn viết về những tiểu thư khuê các xinh đẹp, đức hạnh cùng chuyện với những thư sinh nghèo tài trí hơn người.

Mẫu thân , ta là nhân vật chính trong thoại bản.

Có phải ý bà ấy là khi ta lớn lên sẽ gả ta cho một chàng thư sinh nghèo?

Nhưng ta không muốn, ta không nỡ từ bỏ cuộc sống lụa là gấm vóc, sơn hào hải vị ở nhà để chuyển sang mặc áo vải thô, ăn rau dại trên núi. Ta cũng không nỡ bỏ cuộc sống nhàn hạ, mọi việc đều có thị nữ phục vụ, có thể tùy ý theo ý mình mà không bị vướng bận bởi những chuyện vặt vãnh để chuyển sang cuộc sống tương phu giáo tử, giặt giũ nấu nướng, hầu hạ người khác. Càng không nỡ rời xa mẫu thân, rời xa nhà, từ bỏ những điều mình muốn , từ bỏ việc "Yến Chiêu" để trở thành "thê tử" của ai đó, "nhi tức" của ai đó, "mẫu thân" của ai đó.

Ta lo lắng bất an ra những suy nghĩ của mình cho mẫu thân. Bà ấy đến mức cong cả lưng.

"Tốt, tốt. . . Không uổng công mẫu thân dạy con bao nhiêu năm, có triển vọng đấy!"

Mẫu thân hôn mạnh lên trán ta một cái bẹp rồi lại xoa đầu ta :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...