Quy Tắc Đoạt Mạng [...] – Chương 9

Sau khi tôi kể xong liền qua Chung Đình: “Đến lượt rồi.”

Đột nhiên Chung Đình chỉ ra phía sau tôi và hét lớn.

Cả nhóm chúng tôi đồng loạt quay đầu lại , nhân lúc này, Chung Đình lấy từ trong người ra một con d/ao trái cây, xông thẳng về phía tôi.

Cũng may Tống Tân phản ứng nhanh nên đã kịp thời đẩy tôi ra, tôi vẫn bị Chung Đình đ/âm vào cánh tay.

Mấy người La Mộng Doanh rất nhanh cũng phản ứng lại, lấy đống dụng cụ mà chúng tôi đã chuẩn bị từ sớm, thành công khống chế Chung Đình.

“Tụi mày để tao gi/ết nó đi, tao có thể dẫn tụi mày rời khỏi đây!”

Chung Đình vừa giãy giụa vừa hét lớn.

Tống Tân tìm một phần khác của tờ giấy trên người ta.

Phía trên có ghi là: “Gi/ết ch/ết người thứ sáu kể chuyện kinh dị cho sẽ có thể quay về hiện thực.”

“Thả tao ra, để tao gi/ết nó, tao chỉ thiếu một người cuối cùng, rõ ràng tao đã có thể thoát khỏi nơi quái quỷ này rồi!”

Giọng của Chung Đình như muốn đứt hơi khàn tiếng, La Mộng Doanh, Trương Quân Hạm cùng với Trần Đào Đào không hề buông lỏng cảnh giác chút nào.

“Đừng có mà mơ! Chúng tôi sẽ không để gi/ết người đâu!” Trần Đào Đào hét lớn vào mặt Chung Đình.

Bỗng dưng Chung Đình lên ha hả.

“Ha~ Đừng có tưởng tao không thấy cái x/ác ngoài ban công, đó là do tụi mày đúng không?...”

“Làm chuyện ác mà sợ người ta biết à? Còn giả vờ thanh cao nữa chứ…”

“Tao cho tụi mày biết, tao mà ch/ết rồi thì tụi mày cũng sẽ nối bước sớm thôi!”

Lời này của Chung Đình, khiến cho chúng tôi đều trầm mặc.

Gi/ết ch/ết Ngô Ngọc Kỳ, đúng thật là tội ác mà cả đời chúng tôi đều không thể xóa nhòa đi .

Đột nhiên, Chung Đình bị một năng lượng nào đó nhấc lên giữa không trung, cả nhóm chúng tôi đều không phản kháng , buộc phải buông tay ra.

Chung Đình bị nhấc lên không trung, giống như bị hai bàn tay vô hình cực lớn xem như cái khăn, dùng hết sức để vắt.

Trong không trung truyền đến tiếng ‘răng rắc, lộp cộp’ của tiếng xương bị b/ẻ n/át, má/u m/e như nước tuôn ra không ngừng, nhuốm đỏ cả sàn nhà.

Cuối cùng, x/ác của Chung Đình bị vắt sạch, ‘lộp bộp’ rơi xuống đất.

Sau cái ch/ết của Chung Đình, nhiệt độ trong phòng giảm thấp đến mức đáng kể.

“Mọi người không cảm thấy kỳ lạ sao? Quy tắc trong tờ giấy của Chung Đình, đâu có là không cho phép ta không gi/ết người đâu? Vậy tại sao khi gi/ết tớ không thành, ta vẫn phải chịu hình chứ?”

Tôi nghĩ tới đây liền có một dự cảm không lành, vội vàng đánh tan đi sự yên lặng lúc này.

“Vậy thì chỉ có một loại khả năng thôi, những quy tắc phải thực hiện trên tờ giấy, mình có thể không , đã bắt đầu, thì phải hoàn thành, nếu không thì vẫn sẽ phải chịu hình .” Tống Tân suy đoán và .

Nghe xong lời này, tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc và ngơ ngác.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...