Cả nhóm chúng tôi nhau, không ai dám phát ra tiếng .
“Có ai không? Có thể cho tôi vào không?” Người ở bên ngoài hô lên.
“Hay là, chúng ta thả ta vào đi, quy tắc cũng đâu là không cho thêm người vào đâu.” La Mộng Doanh .
“Đúng thế, cho ta vào đi, như không phải đã đủ sáu người rồi sao? Chúng ta có thể gom sáu câu chuyện rồi.” Vừa nãy còn ủ rũ không thôi, giờ đây ánh mắt của Trần Đào Đào như phát sáng lên .
Trương Quân Hạm có chút do dự: “Nhưng mà, người bên ngoài dáng vẻ như nào, có mục đích gì chúng ta còn chưa biết, lỡ như giống vừa nãy thì…”
“Chúng ta năm người còn sợ ngoài đó một người sao? Đối với ta mà thì chúng ta cũng đang là dấu chấm hỏi đấy…”
“Bây giờ đây là cơ hội giải thoát tốt nhất, chúng ta không thể bỏ lỡ !”
Tống Tân suy ngẫm một hồi, nghiêm túc bắt tay vào phân tích.
Cuối cùng chúng tôi quyết định liều một phen và đi tới mở cửa.
Cô ngoài cửa đầu xù tóc rối, toàn thân dính m/áu, trông như vừa trải qua chuyện gì kinh khủng lắm.
Nếu như ta có thể sống sót rời khỏi ký túc xá, chứng tỏ ta chắc chắn phải có chút bản lĩnh.
Những thứ này, đều là trước khi mở cửa, chúng tôi đã phân tích ra đấy.
Cho nên khi đó vừa bước vào, chúng tôi đã giữ một khoảng cách nhất định rồi bảo ấy đem toàn bộ tin tức mà ta biết hết cho chúng tôi nghe.
Thì ra, này tên Chung Đình, đã thoát thân sau khi thông qua hàng loạt quy tắc.
Nhưng nếu như ta muốn thoát khỏi nơi này, nhất định phải cùng với sáu người khác phòng kể sáu câu chuyện kinh dị.
Bây giờ, chỉ thiếu một bước nữa thôi là thành công rồi.
Cô ta vì muốn chúng tôi tin tưởng, còn lấy ra tờ giấy viết quy tắc bên phòng họ cho chúng tôi xem.
Hoa văn và chất liệu trên tờ giấy rất đặc biệt, đúng thật giống y hệt với tờ giấy mà phòng của chúng tôi thấy .
Cho nên, có thể ta không có dối.
Vì muốn thể hiện thành ý, chúng tôi cũng đưa tờ giấy trong phòng ra cho ta xem.
Sau đó cả nhóm chúng tôi và ta đã đồng ý thỏa thuận của đôi bên.
Cô ta sẽ nghe một câu chuyện kinh dị từ chúng tôi và ta sẽ kể một câu chuyện kinh dị cho chúng tôi nghe.
Như , đôi bên đều có thể rời khỏi ký túc xá rồi.
Cuối cùng, vì muốn cả hai đều có sự đảm bảo, chúng tôi đã cùng nhau quyết định, sẽ do ký túc xá chúng tôi kể trước, Chung Đình sẽ kể sau, tiếp theo đó lần lượt cho hết phòng.
Trước đó, La Mộng Doanh và Trương Quân Hạm đều đã kể qua rồi, trừ đi Ngô Ngọc Kỳ, theo thứ tự thì tiếp theo sẽ đến lượt tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu kể câu chuyện của mình.
“Trong một tòa ký túc xá nam của trường cấp ba nào đó, mỗi đêm đều có người đến gõ cửa để giới thiệu phương thức giảm cân…”
“Bởi vì trước giờ nghe đồn đó là thứ d/ơ b/ẩn, cho nên không ai dám chạm đến, chỉ đành bỏ mặc cho đối phương gõ đến chán thì thôi…”
“Một cậu con trai nặng cân rất muốn có phương thức đó, thế là vẫn luôn đợi người giới thiệu đó tìm đến cửa…”
“Cuối cùng, vào một đêm, cửa phòng của cậu con trai có tiếng gõ cửa truyền đến…”
“Cậu ta hai lời không lập tức chạy ra mở cửa, bên ngoài chính là một ông già ốm như cây củi. Cậu với ông rằng mình muốn có bí kíp để giảm cân…”
“Ông già đó chỉ cậu con trai , không lời nào liền rời đi…”
“Sáng hôm sau, dưới gầm giường của cậu con trai đó toàn là m/áu tư/ơi, cùng phòng kéo mền của cậu ta ra, phát hiện cả người cậu ta xoắn lại như miếng khăn lông bị vắt sạch…”
“Đừng là mỡ, đến cả thịt với xương cũng không còn…”
Bạn thấy sao?