Quy Tắc Đoạt Mạng [...] – Chương 7

Từ lúc phát hiện ra Ngô Ngọc Kỳ bị tr/eo ngư/ợc trên trần nhà toilet, toàn bộ sóng điện thoại của chúng tôi đều đã ngắt, không có cách nào liên lạc với thế giới bên ngoài.

Cho nên chúng tôi chỉ đành chạy ra ban công, thử liên lạc với những người phòng bên cạnh xem sao.

Ban công cũng thuộc một phần trong ký túc xá, cho nên không tính là rời khỏi phòng.

Khi chúng tôi chạy đến ban công thì phát hiện gió bão đã ngừng, bên ngoài sương mù dày đặc, khiến cho cả trường như bị nó bao trùm lấy, không rõ mọi vật xung quanh nữa.

“Có ai không?” Tôi vỗ liên tiếp vào tường phòng bên cạnh, cất tiếng hô lên gọi to.

“Có! Có!” Rất nhanh kế bên truyền đến giọng hoảng hốt.

“Một đi công tác đã về sớm hơn dự kiến, vì muốn trêu ghẹo trai mình, đã mặc một chiếc váy liền màu trắng, còn trang điểm trông thật đáng sợ, xõa tóc trốn vào phòng bếp của trai mình…”

“Đợi đến khi trai ấy trở về, vào tấm gương trong bếp, mới thấy tạo hình của bản thân quá chân thật, quá đáng sợ, thế là đã từ bỏ ý định hù dọa trai ấy…”

“Sau này, nhắc lại chuyện này cho trai mình nghe, trai liền kinh hoàng tột độ, bởi vì trong phòng bếp nhà , căn bản không có tấm gương nào cả.”

Chúng tôi còn chưa kịp gì thì phòng bên đã không chờ đợi mà kể chuyện kinh dị cho chúng tôi nghe.

Mấy người chúng tôi nghe xong đều đưa mắt nhau.

Và rồi đó lại sốt ruột mở miệng hỏi: “Có phải kinh dị lắm không?”

Sắc mặt của Trần Đào Đào, rất rõ ràng đã bị dọa sợ, cậu ấy vừa tính mở miệng trả lời thì ngay lập tức Tống Tân đã chặn miệng, lắc đầu ra dấu bảo cậu ấy đừng lên tiếng.

“Cầu xin các cậu, mau ‘kinh dị’ đi, nếu không ai ‘kinh dị’, tớ sẽ ch/ết đấy!!!”

“Bạn cùng phòng của tớ, đều vì thế mà ch/ết rồi!”

“Xin các cậu giúp tớ đi mà! Tớ xin các cậu đó!”

đó càng càng kích , sau đó bắt đầu đi/ên cu/ồng đập tay lên tường.

Cả nhóm chúng tôi đều không dám lên tiếng, bởi vì không ai biết quy tắc bên ký túc xá đó là gì cả.

Rất nhanh, đó liền hét lên một tiếng chói tai, rồi mọi thứ liền trở lại với sự yên tĩnh ban đầu.

Một tờ giấy dính m/áu bay ra từ phòng bên cạnh, ngưng đọng tại ban công phòng chúng tôi rồi bay mất.

Tôi rất rõ dòng chữ trên đó — “Kể chuyện kinh dị cho người khác nghe, ai trả lời ‘kinh dị’ thì sẽ nhận hình , nếu không ai ‘kinh dị’, người nhận hình sẽ là .”

7.

Sau đó, chúng tôi đã kêu gọi ở ngoài ban công rất lâu, cũng không nghe giọng của bất kỳ ai.

“Có lẽ, những người còn lại đều ch/ết rồi còn đâu.” Trần Đào Đào trông rất ủ rũ.

Tống Tân vỗ nhẹ lên vai cậu ấy, : “Không hẳn, có thể có một vài người đã giải quy tắc, rời khỏi cái nơi quái quỷ này rồi cũng nên.”

Ầm ầm ầm —

Bỗng nhiên, có người gõ cửa phòng của chúng tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...