Từ nhỏ tôi đã quen biết Tống Tân, sao mà không hiểu cậu ấy cho .
Mỗi lần cậu ấy dối, đều sẽ căng thẳng như , biểu hiện lúc nãy của cậu ấy đã lên tất cả.
Cho nên tôi biết, khi phát hiện ra Ngô Ngọc Kỳ, cậu ấy không có đưa tay lên mũi để thử hơi.
Mà khi ấy chúng tôi đều hoảng loạn sợ hãi, cũng chẳng ai nhớ những chuyện nhỏ nhặt này.
Tống Tân vì muốn giảm thiểu sự hổ thẹn của chúng tôi, nên đã dối ngụy biện rằng có thể Ngô Ngọc Kỳ sẽ biến thành một thứ gì đó rất đáng sợ, để chúng tôi tin là sự thật.
Là bởi vì cậu ấy biết, chỉ cần có người ch/ết theo cách thức trong câu chuyện của La Mộng Doanh thì sẽ tính là hình .
Vậy thì chúng tôi sẽ có thể tiếp tục sống.
Nhưng đến cuối cùng cậu ấy vẫn không nỡ xuống tay, cho nên tôi chỉ đành cắn răng quyết định.
Bản năng của con người đều là vì bản thân cả, chỉ cần tôi dẫn đầu, những ai muốn sống, đương nhiên sẽ thuận theo thôi…
Rất may, chúng tôi đã thành công rồi.
Đột nhiên đèn trong ký túc xá vụt tắt, trái tim đang nhẹ nhõm của chúng tôi lại bắt đầu căng thẳng trở lại.
Nhưng chỉ một chút thôi, đèn đã sáng trở lại như thường.
Trên cửa ký túc xá, lại có thêm một tờ giấy.
Mà tờ giấy lần này nhiều chữ hơn, trên đó ghi là…
“Quy tắc đã sửa đổi thành công, trong ký túc xá có thể kể chuyện kinh dị, mỗi người phải kể ít nhất một chuyện.”
“Trước khi kể đủ sáu câu chuyện kinh dị, tuyệt đối không phép rời khỏi ký túc xá.”
“Đây, đây chẳng phải là đường cùng rồi sao?”
Trần Đào Đào vừa đọc xong chữ trên tờ giấy, cả người lập tức ngã quỵ xuống.
Đúng thế, nếu dựa theo quy tắc mới thì đây quả thực là bị dồn vào đường cùng rồi còn gì.
Hiện giờ trong ký túc xá chúng tôi chỉ còn năm người, người đã ch/ết là Ngô Ngọc Kỳ vẫn còn chưa kể chuyện, cho nên cùng lắm chúng tôi chỉ có thể kể năm câu chuyện mà thôi.
Có nghĩa là chúng tôi chỉ có thể ở yên trong phòng, câm lặng chờ ch/ết.
“Đây nhất định là hình dành cho sự tàn nhẫn lúc nãy của tụi mình, nếu như Ngọc Kỳ không ch/ết, không chừng…” La Mộng Doanh ngồi bên mép giường, khóc lóc .
Tôi sợ cậu ấy sẽ ảnh hưởng đến cảm của Tống Tân, nên đã trực tiếp ngắt ngang lời cậu ấy.
“Nếu như lúc nãy chúng ta không thế, thì kết cục chính là Ngọc Kỳ ch/ết vì không thể cứu …”
“Mà một trong năm người chúng ta cũng sẽ ch/ết vì hình thôi!”
Tống Tân cũng đứng dậy, cậu ấy đã trở lại với sự trầm mặc yên tĩnh ban đầu.
“Những chuyện đã xảy ra sẽ không thay đổi , mục tiêu của chúng ta là phải sống tiếp, không phải sao?”
Trương Quân Hạm gật gật đầu: “Tống Tân, tớ tin cậu, chúng ta phải gì nữa đây?”
Tống Tân ngay lập tức vào đề phân tích.
“Dựa theo quy tắc mới mà , nó không cầu bắt buộc mình phải kể chuyện…”
“Cũng tức là, chỉ cần mình không rời khỏi ký túc xá, có lẽ sẽ an toàn…”
“”Tuy không phải là kế lâu dài, chí ít chúng ta vẫn còn thời gian, điều tra lỗ hổng giấu trong quy tắc đó, hoặc sẽ tìm kiếm quy tắc mới khác.”
Tôi hiểu ý của Tống Tân, cái gọi là lỗ hổng trong quy tắc, cũng giống như chúng tôi ch/ặt đ/ứt t/ứ ch/i của Ngô Ngọc Kỳ khi nãy.
Có một số chuyện, nếu biết chắc nó sẽ xảy ra, thì chúng ta có thể lựa chọn cho nó xảy ra sớm hơn dự định, hoặc cho nó xảy ra theo một cách khác.
Sau khi chúng tôi hòa hoãn lại cảm , khi bàn bạc xong thì đã quyết định bắt đầu bằng cách tìm hiểu huống bên ngoài ký túc xá trước.
Bạn thấy sao?