Quy Tắc Đoạt Mạng [...] – Chương 5

“Ngọc Kỳ bây giờ, sợ rằng đã không phải Ngô Ngọc Kỳ mà chúng ta quen biết nữa…”

Người gan dạ như Tống Tân đây, khi ra những lời này toàn thân đều run lẩy bẩy.

Mà ngay lúc này, toàn thân Ngô Ngọc Kỳ run lên, phun ra một ngụm m/áu, dọa cho chúng tôi đồng loạt lùi ra sau.

“Nếu như cậu ấy biến thành thứ gì đó, chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?” Trương Quân Hạm hoảng hốt .

“Hay là, chúng ta mở cửa, vứt cậu ấy ra ngoài đi…” Trần Đào Đào đề nghị.

 “Không cần, ngược lại tớ có một cách vẹn cả đôi đường, mà…” Tống Tân nuốt một ngụm nước bọt, khựng lại một chút, trông có vẻ căng thẳng lắm.

Trương Quân Hạm sốt ruột : “Cậu nhanh đi chứ, đang gấp mà còn.”

“Nếu như chúng ta dựa theo cái ch/ết trong câu chuyện của Trương Quân Hạm để trừng Ngô Ngọc Kỳ, không chỉ có thể khiến cho hình xảy ra sớm hơn dự kiến, còn có thể cho Ngô Ngọc Kỳ ch/ết một cách triệt để…”

“Vậy thì, cậu ấy sẽ không biến thành thứ gì đó khác nữa.”

Lời Tống Tân vừa dứt, cả nhóm chúng tôi đều ngẩn người ngơ ngác.

Nói gì đi nữa thì chúng tôi cũng đã là cùng phòng chung sống hai năm, bình thường quan hệ của chúng tôi cũng khá tốt.

Nhưng giờ đây, đích thân chúng tôi ch/ặt đi tay chân của đối phương, ai mà có thể dễ dàng kia chứ?

“Tớ biết mọi người rất khó xử, thật, tớ cũng không xuống tay .”

“Còn hơn 4 phút, thôi thì chúng ta phó mặc cho trời, ngồi yên đợi hình đi.”

Tống Tân ngồi qua một bên, xem ra đã buông xuôi bỏ cuộc rồi.

Còn tôi, sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi, liền xông thẳng ra giường của Ngô Ngọc Kỳ, từ trong tủ quần áo của cậu ấy lấy ra con d/ao gọt dưa.

Đó là khi nghỉ hè, cậu ấy lén lút đem vào để gọt dưa ăn giải khát.

Tôi hét lên một tiếng, giơ con d/ao đó ch/ặt thẳng xuống người của Ngô Ngọc Kỳ.

Chất lỏng ấm nóng bắn thẳng lên mặt, tôi thấy tay phải của Ngô Ngọc Kỳ lăn đến cạnh chân tôi.

Tay tôi run rẩy, con dao cũng theo đó rơi xuống.

Bên cạnh đó, cả nhóm La Mộng Doanh đều hét lên rồi ôm chầm lấy nhau.

“Lâm Bảo, có phải cậu đi/ên rồi không!!!” Trương Quân Hạm không tin vào mắt mình, trừng mắt tôi hỏi.

“Tớ mới không bị đi/ên ấy, bộ dạng của Ngô Ngọc Kỳ, có sao cũng không cứu vãn nữa, nếu đã có một tia hy vọng, tớ không có muốn ch/ết đâu!”

Cả người tôi run lẩy bẩy, ngước lên Trương Quân Hạm, cắn răng .

“Tớ đồng ý với Lâm Bảo, nếu như đã có cơ hội sống, tại sao mình không nắm bắt chứ?!”

Trần Đào Đào kiên quyết bước đến, cậu ấy nhặt con dao lên, không chút do dự một nhát chặt thẳng xuống.

Nhưng sức của Đào Đào quá yếu, không thể ch/ặt đứ/t khúc xương của Ngô Ngọc Kỳ.

Rất nhanh, Trương Quân Hạm và La Mộng Doanh cũng đi tới giúp đỡ.

Cuối cùng, 5 người chúng tôi đã thành công ch/ặt đứ/t lư/ỡi cùng với tứ chi của Ngô Ngọc Kỳ trước cửa toilet.

Sau khi xong xuôi mọi thứ, điện thoại của Tống Tân truyền đến tiếng chuông điện thoại, đồng hồ đếm ngược 14 phút đã hết.

Chúng tôi không dám thở mạnh, trong lòng bất an và hoảng sợ, chỉ biết im lặng và chờ đợi.

Đợi hơn một phút, không có chuyện gì xảy ra, Trần Đào Đào mới nhịn không mà nghẹn ngào.

Tiếp theo đó, bốn người chúng tôi cũng không nhịn mà vỡ òa theo.

Có lẽ là vì giữ cái mạng nhỏ bé nên vui mừng, hoặc có lẽ là do đau lòng vì đã nhẫn tâm ch/ặt đứ/t đi tứ chi của cùng phòng…

Tống Tân ôm chầm lấy tôi, cậu ấy thỏ thẻ bên tai tôi : “A Bảo, tớ cảm thấy tớ tội ác đầy người.”

Tôi đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cậu ấy : “Cậu không có lỗi, tớ biết cậu thế là vì mọi người mà.”

Tống Tân ngồi bật dậy, không tin vào mắt mình và : “Cậu biết ư?”

Tôi khẽ gật đầu.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...