“Bây giờ phải sao đây?!” Trần Đào Đào hỏi Tống Tân.
Người như Tống Tân đây, học giỏi, lập luận logic mạnh, cho nên thường ngày nếu có chuyện gì cần vận đến não bộ, đa số đều là cậu ấy gánh chúng tôi.
“Đại khái bây giờ có thể suy đoán ra , tất cả mọi nguyên do đều bắt nguồn từ tờ giấy dán trên cửa phòng…”
“Bởi vì chúng ta vi phạm quy tắc, đã kể chuyện kinh dị, cho nên mới phải nhận hình …”
“Mà dựa theo huống trước mặt cho thấy, cái mà gọi là hình , cũng chính là những cái ch/ết trong câu chuyện kinh dị chúng ta vừa kể.”
Tống Tân vô cùng bình tĩnh giải thích.
“Nhưng mà, Ngô Ngọc Kỳ cậu ấy đâu có kể chuyện kinh dị đâu, tại sao…” Tôi nghi hoặc hỏi.
“Cho nên, hình có lẽ là một trong những người bất kỳ trong ký túc xá, còn về quy tắc và logic thì tớ vẫn chưa rõ.” Tống Tân trả lời.
Nói tới đây, tôi đã hiểu hết rồi, nhóm của chúng tôi đã kể hai câu chuyện.
Hình dành cho Ngô Ngọc Kỳ chính là cách ch/ết trong câu chuyện của Trương Quân Hạm, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì hình tiếp theo có lẽ là cái ch/ết trong câu chuyện của La Mộng Doanh.
Cũng tức là, lư/ỡi và tứ chi đều bị ch/ặt đ/ứt, sau đó mất m/áu cho đến ch/ết…
“Không, tớ không muốn ch/ết, tớ không muốn ở đây nữa đâu!”
Có lẽ Trần Đào Đào cũng có cùng suy nghĩ với tôi, vì thế trong phút chốc đã thình lình chạy ra cửa.
Rầm!!! —
Cửa còn chưa mở, bỗng dưng có gì đó bên ngoài đã đập mạnh vào cánh cửa.
Tiếp theo, có dịch thể lạ màu đỏ tươi như m/áu từ khe cửa thấm vào.
Xem ra, bên ngoài cũng không còn an toàn nữa.
“Đều tại cậu hết, nếu không phải cậu đề nghị kể chuyện kinh dị gì đó thì sẽ không xảy ra chuyện như thế!” Trần Đào Đào chỉ vào mặt tôi .
Tống Tân đứng chắn ngay trước mặt tôi, cậu ấy nhẹ nhàng ấn tay của Trần Đào Đào xuống.
“Không thể hoàn toàn trách Lâm Bảo , bây giờ bên ngoài có lẽ cũng loạn hết lên rồi, xảy ra chuyện như thế, tớ nghĩ mọi người cũng khó mà tránh …”
“Cho dù Lâm Bảo không đề nghị thì chúng ta cũng có thể bước lên con đường này vì một nguyên do khác thôi…”
“Bây giờ chúng ta còn hơn 9 phút, thay vì ngồi dây dưa mãi một chuyện không thể nào thay đổi, chi bằng nghĩ cách để ngăn cản hình sắp tới đi.”
Tống Tân vừa vừa đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Trần Đào Đào lắc lư, phía trên chính là đồng hồ đang đếm ngược.
Tôi nấp ở phía sau lưng Tống Tân, có chút cảm .
Tôi và Tống Tân đã quen biết nhau từ thời còn bé tí, cậu ấy đã giúp tôi rất nhiều lần, mà lần nào tôi cũng là người ngáng chân cậu ấy.
Cho nên lần này, dù cho phải liều mạng tôi cũng phải khiến cho Tống Tân sống.
“Nhưng mà, đến cả cậu cũng không có cách thì tớ biết sao đây?” Trần Đào Đào rồi lại bật khóc.
“Mọi người qua đây! Nhanh lên! Hình như Ngọc Kỳ cậu ấy còn sống!”
Đột nhiên, giọng của Trương Quân Hạm truyền đến từ trong toilet, cả nhóm chúng tôi vội vàng chạy vào xem.
Ngô Ngọc Kỳ vẫn giống như lúc này, treo ngược trong toilet.
Nhưng mà lần này, tôi có thể thấy , miệng của cậu ấy đang nhẹ nhàng cử .
Năm người chúng tôi hợp sức lại, rất nhanh đã hạ Ngô Ngọc Kỳ xuống.
La Mộng Doanh chạy đi lấy nước, định đút cho Ngô Ngọc Kỳ uống.
“Đợi tý, có gì đó không ổn…” Đột nhiên Tống Tân ngăn La Mộng Doanh lại.
“Làm sao ?” Tôi hiếu kỳ sang Tống Tân, phát hiện sắc mặt của cậu ấy khó coi lắm.
“Lần đầu tiên khi chúng ta phát hiện Ngô Ngọc Kỳ trong toilet, tớ có thử đưa tay lên mũi cậu ấy, lúc đó rõ ràng cậu ấy đã đ/ứt hơi rồi kia mà…
Bạn thấy sao?