Quy Tắc Đoạt Mạng [...] – Chương 3

Giống như câu chuyện mà La Mộng Doanh vừa kể, Ngô Ngọc Kỳ bị trói chặt đôi chân, treo ngược trên trần nhà trong toilet.

Trên người cậu ấy không có vết thương, m/áu trong miệng cứ không ngừng chảy, từ miệng xuống gò má, tới trán rồi đến đỉnh đầu.

Sau đó từng giọt tí tách rơi xuống.

Tí tách — tí tách —

Mà trên trán của cậu ấy có dán một tờ giấy với chữ viết bằng m/áu.

Phía trên ghi là: “Hình cho việc vi phạm quy tắc.”

Tôi lập tức nhớ đến tờ giấy dán trên cửa vào chiều hôm nay.

“KHÔNG ĐƯỢC KỂ CHUYỆN KINH DỊ TRONG KÝ TÚC XÁ”

“Tớ, khi nãy tớ cũng đã kể chuyện kinh dị!” La Mộng Doanh ngây người một chút, sau đó như nổi điên chạy ra cửa lớn, xem ra là muốn chạy trốn khỏi nơi này.

Nhưng cậu ấy vừa chạy đến cửa thì đột nhiên dừng lại.

Tôi kéo lấy cánh tay của Tống Tân chạy qua, trên cửa lớn lại có thêm một tờ giấy — “Thời gian dành cho hình tiếp theo, còn 14 phút.”

“Hình ? Vi phạm quy tắc?”

Trước tiên Tống Tân lấy điện thoại bật đồng hồ trên màn hình lên, sau đó lên tờ giấy trên cửa, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, trông như đang suy nghĩ .

Rất nhanh, Tống Tân như đã nghiệm ra chuyện gì, cậu ấy kéo La Mộng Doanh lại và hỏi: “Trưởng phòng, lúc nãy khi vừa thấy x/ác của Ngô Ngọc Kỳ, tại sao cậu lại cậu cũng đã kể chuyện ma rồi?”

Nghe lời này, tim tôi liền thình thịch một tiếng.

Bởi vì lúc nãy khi thấy x/ác của Ngô Ngọc Kỳ, cho nên mọi người đều bị dọa cho khiếp vía, không quá ý đến lời của La Mộng Doanh.

Bây giờ Tống Tân thế, tôi như nhắc nhở lập tức phản ứng ngay.

Lời của La Mộng Doanh, nghe có vẻ như biết chuyện tờ giấy dán trên cánh cửa.

Nhưng khi đó tôi là người đầu tiên về phòng cơ mà, khi xé tờ giấy xuống cũng đâu có ai có mặt đâu?

Đôi mắt ngấn lệ của La Mộng Doanh quay sang Tống Tân với khuôn mặt hoảng sợ, cậu ấy mở miệng, muốn gì đó rồi lại thôi.

“Nói mau!“ Đột nhiên Tống Tân trở nên hung dữ lắm, hét thẳng vào mặt của La Mộng Doanh: “Ngô Ngọc Kỳ bây giờ như thế nào cậu cũng thấy rồi đó, đây tuyệt đối không phải gi/ết người đơn giản thế đâu! Chúng ta nhất định phải nghỉ cách ngăn cản những hình này, nếu không, người ch/ết tiếp theo có khả năng là chính cậu đấy!”

Lúc này, Trần Đào Đào và Trương Quân Hạm cũng khóc lóc chạy ra theo, xem ra bị dọa cũng không ít đâu.

La Mộng Doanh đưa tay lau nước mắt, thút thít bắt đầu kể.

“Hôm nay sau khi ngủ trưa dậy, tớ nhận một tin nhắn, có người bảo tớ lén lút dán một tờ giấy lên cửa phòng. Chỉ cần tớ theo sẽ cho tớ 500 tệ…”

“Tớ không nghĩ gì nhiều, cho nên đã cố đi muộn nhất, dán tờ giấy lên cửa xong trong tài khoản của tớ thật sự nhận 500 tệ.”

Vừa dứt lời, La Mộng Doanh lập tức lấy điện thoại ra cho chúng tôi xem.

Trong tin nhắn, nội dung mà La Mộng Doanh dán lên tường, giống y chang như tờ giấy mà tôi lén lút xé nó xuống — “Không kể chuyện kinh dị trong ký túc xá.”

“A Bảo, cậu là người về phòng đầu tiên, cậu có thấy tờ giấy đó không?” Tống Tân quay sang tôi hỏi.

Bây giờ xảy ra loại chuyện này, nếu như tôi thừa nhận là tôi xé, chẳng khác nào bản thân sẽ trở thành kẻ đầu sỏ đâu.

Vì thế tôi đã lắc đầu, dối rằng: “Gió lớn như thế, chắc là bị gió thổi mất rồi…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...