Quy Tắc Đoạt Mạng [...] – Chương 2

Gió vẫn không ngừng thét gào lên từng cơn, tôi cuộn tròn trong tấm chăn của mình, có chút sợ hãi.

Thế là tôi liền bò hẳn qua giường của Tống Tân ở bên cạnh, cùng cậu ấy chen chung một chỗ.

Và rồi La Mộng Doanh bắt đầu kể về câu chuyện của cậu ấy.

“Có một cặp chị em, sau khi ba mẹ đi công tác, họ vì quá sợ hãi cho nên đêm đến đã chen nhau ngủ chung một giường…”

“Vào lúc nửa đêm, người em nghe âm thanh ‘tí tách, tí tách’ truyền đến từ toilet, vì quá sợ hãi, thế là người em liền ôm chặt lấy chị mình. Chị cũng nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ lưng người em, có thế em mới yên tâm chìm vào giấc ngủ…”

“Nhưng sáng ngày hôm sau bé thức dậy, lại phát hiện ra chị mình bị treo người trong toilet, đã ch/ết từ khi nào, m/áu nhuộm đỏ cả một góc sàn toilet…”

“Cái này tớ biết này…” Người nhát gan nhất từ trước giờ như Trần Đào Đào mà lại là người lên tiếng tiếp lời đầu tiên.

“Có phải là tiếng tí tách ban đêm bé đó nghe là tiếng m/áu nhỏ giọt của người chị không?”

La Mộng Doanh tiếp tục : “Chính x/ác, mà rùng rợn hơn chính là, người đã ôm bé đêm qua, lại chính là tên h/ung th/ủ gi/ết người!”

Nghe tới đây, tôi sợ đến mức ôm chầm lấy Tống Tân.

Nhưng mà người gan dạ hoạt bát như Tống Tân, giờ đây lại không gì, chỉ đưa tay ra vỗ nhẹ lên lưng tôi.

Bỗng chốc tôi liền nhớ lại câu chuyện mà La Mộng Doanh vừa mới kể, cả người cứng đờ, nổi gai ốc toàn thân.

“Hahaha, đồ nhát cáy, dọa ch/ết cậu rồi chứ gì!” Đột nhiên Tống Tân trở lại như thường, nhạo tôi.

Lúc này tôi mới hồi hồn, thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo là tới lượt Ngô Ngọc Kỳ kể rồi.

“Câu chuyện này ngay đến cả tớ cũng cảm thấy kinh dị rùng rợn luôn, mà tớ đi xả lũ trước đã, không thôi lát hồi không dám đi.”

Nói xong thì Ngô Ngọc Kỳ nhảy ngay xuống giường, đèn cũng không bật xông thẳng vào toilet.

Khoảng tầm 5 phút sau, trong toilet không có bất kỳ tĩnh gì, mà Ngô Ngọc Kỳ vẫn chưa bước ra.

“Ngọc Kỳ, cậu vẫn chưa xả lũ xong sao?” La Mộng Doanh lên tiếng gọi không ai trả lời.

“Các cậu có nghe tiếng gì phát ra từ phía toilet không?” Trương Quân Hạm hỏi.

Nhất thời, không ai dám lên tiếng, chắc là đang nghiêm túc lắng nghe âm thanh bên phía toilet.

Tuy rằng bên ngoài gió vẫn thét gào, kỳ lạ thay, tôi có thể nghe rất rõ tiếng ‘tí tách, tí tách’ từ trong toilet truyền đến.

Da đầu tôi như muốn nổ tung, đây chẳng phải giống y chóc như câu chuyện của La Mộng Doanh sao?

Tống Tân dường như cũng cùng suy nghĩ với tôi, rồi quay sang toilet hô lên: “Ngô Ngọc Kỳ, đừng giỡn nữa, ra đây mau lên!”

… Vẫn không có ai phản hồi.

Tuy rằng rất sợ, sau khi bàn bạc xong, 5 người chúng tôi đều quyết định cùng nhau đi vào đó xem sao.

Sau khi bật đèn thì nỗi sợ đã giảm đi không ít.

Nhưng càng đến gần toilet thì tiếng ‘tí tách’ đó càng rõ ràng hơn.

Tống Tân đẩy thẳng cửa toilet ra, cảnh tượng trước mắt dọa cho 5 người chúng tôi đồng loạt hét toáng lên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...