“Bà Lưu đến rồi! Bà Lưu đến rồi! Đem th..ịt t..iên đến rồi!”
“Bà Lưu, cuối cùng bà cũng đến, chúng tôi chờ miếng th..ịt t..iên này của bà đến mức tóc bạc cả rồi.”
Dưới tấm bảng Giả phủ đúc bằng vàng ngọc, hơn mười vị ung dung quý phái lòng người bao quanh một bà cụ, đứng song song n..ịnh n..ọt với tôi.
Tôi sửng sốt, già Lưu? Tôi là già Lưu?
“Bà Lưu, bà thật đi, lần này có đem đến không? Hương vị món th..ịt t..iên lần trước, thật sự là cả đời tôi cũng không quên .”
Th..ịt t..iên? Tôi vắt hết ó..c cũng nghĩ không ra, th..ịt t..iên rốt cuộc là thứ gì.
Thậm chí còn khiến mọi người Giả phủ gi..àu sang đích thân đến đón tiếp một bà cụ nông thôn qu..ê m..ùa như tôi.
Thịt gì lại cho người Giả phủ đã quen ăn sơn hào hải vị cảm thấy hào hứng đến chứ?
02.
Tôi mọi người dẫn đến trước mặt chị Phượng, cặp mắt phượng nheo lại dưới hàng lông mày lá liễu cong cong.
“Bà ơi, lần này còn đủ hàng không?”
Tôi nắm chặt tay Bản Nhi, không biết trả lời thế nào.
Tôi cũng không phải già Lưu, sao biết là hàng gì.
Tay tôi càng lúc càng siết chặt hơn, mặt Bản Nhi cũng v..ặn v..ẹo vì đ..au, ngay sau đó toàn bộ ngũ quan đều biến mất, giọng máy móc vang lên.
“Chào mừng đến với Hồng Lâu Mộng Cảnh, Hồng Lâu cuối cùng chỉ là một giấc mơ, khi cõi mộng t..an v..ỡ, là mộng đẹp hay á..c mộng thì phải tự mình khám .”
“Nhắc nhở thân thiện: xin tuân thủ các quy tắc sau, bằng không sẽ tự g..ánh lấy h..ậu qu..ả.”
“Trong Hồng Lâu, ngoại trừ ra, không còn ng..ười s..ống!”
“Sau khi vào Đại Quan Viên xin đừng ngừng chuyện.”
“Nếu gặp Đại Ngọc ch..ôn hoa, xin nhanh chóng tìm hoa cho ấy.”
“Giả mẫu là ân nhân của , xin hãy thỏa mãn mọi cầu của bà.”
“Bí mật của Đại Quan Viên chỉ có một, xin phân biệt cẩn thận.”
"Chỉ có một con đường, đừng quên ý định ban đầu, chúc ngài chơi vui vẻ!"
Tiếp đó khuôn mặt cậu bé v..ặn v..ẹo trở lại, như thể tất cả chỉ là ả..o giá..c.
Lúc này tôi mới nhận ra, trời x..ui đất khiến tôi đã vào trong Hồng Lâu Mộng đổ n..át.
Nhìn bàn tay Bản Nhi bên cạnh đã bị b..óp b..ầm tím, tôi nuốt n..ước b..ọt.
Đây thật sự là Hồng Lâu Mộng ư?
Chẳng phải Hồng Lâu Mộng là kể về sự s..uy b..ại của một gia tộc phong kiến sao?
Nhưng mọi thứ ở đây thật k..ỳ d..ị.
Đầu ó..c tôi quay c..uồng, cố tìm cách th..oát ra từ trong những quy tắc vừa rồi, lại bị giọng của người vừa đến c..ắt ngang.
“Bà ơi, cụ có chuyện bận nên dặn bà chờ ở sảnh phụ trước.”
Sau đó lại hành lễ với chị Phượng: "Cụ nóng lòng muốn gặp mợ, gọi mợ qua đó ạ.”
Quần áo của hai người đang chuyện tuy không quá xa hoa cũng coi như tươm tất, chắc là vợ của Trương Tài và Chu Thụy.
Hồi cấp ba tôi chỉ xem sơ qua cuốn “Hồng Lâu Mộng” này vài lần lúc rỗi rãi vì độ nổi tiếng của nó nên không nghiên cứu kỹ tôi vẫn nhớ vài chi tiết.
Chị Phượng rời đi và bảo hai người ở lại tiếp tôi.
“Đây là rư..ợu ngọt thượng hạng, bà nếm thử xem.”
Gặp chuyện cứ án binh bất trước, đây là thói quen của tôi.
Uống rư..ợu xong tôi đi theo ta, men theo con đường nhỏ trong phủ, càng đi càng sâu, cho đến khi không còn thấy chút ánh nắng nào nữa.
Ng..uy rồi!
Sân này bốn phía vuông vức, trước hẹp sau rộng, không có nắng còn ẩm ướt đầy c..ôn tr..ùng.
Đây rõ ràng là phòng qu..an t..ài! Nhưng ai sẽ ở trong phòng qu..an t..ài?
Đương nhiên chỉ có người ch*t!
Tôi nhớ đến mấy quy tắc kia, điều thứ nhất chính là, trong Hồng Lâu, trừ tôi ra, không có ng..ười s..ống!
Tôi dừng bước, đang định nhân lúc không có ai ý xoay người rời đi.
Ở chung chỗ với một đám người ch*t, tôi không m..uốn s..ống nữa rồi sao?
Nhưng vừa lùi về sau một bước thì người dẫn đường phía trước cũng dừng lại theo, sau đó tiếng xư..ơng giòn vang lên.
Đ..ầu ta quay ngược 180 độ, tr..òng m..ắt xám trắng như vẫn mang nụ , cảm giác ớ..n lạnh như thấm vào tận xư..ơng t..ủy của tôi.
Giọng đáng s..ợ â..m u lọt vào tai: "Bà ơi, bà muốn đi đâu đấy?"
03.
“Sao bà lại dừng lại? Sắp tới rồi, đừng để cụ sốt ruột chờ.”
Tôi cả kinh s..ởn g..ai ốc khắp người, không dám cử , toàn thân r..un rẩy không thể kiểm soát, đối diện với cặp m.ắt xám trắng không có tiêu điểm đó, tôi khó khăn đáp:
“Tôi đã muốn đến thỉnh an bà từ sớm, năm nay không chỉ mang thêm hai gánh lương thực mà còn có rất nhiều trái cây và rau củ, chỉ chờ nếm thử thôi, tôi nhất thời tham uống rư..ợu bị ch..oáng nên quên lấy rồi.”
Bản Nhi bên cạnh cuối cùng cũng ngừng g..ặm tay mình, cũng không biết có phải hoa m..ắt hay không, tay của nó lập tức khôi phục lại nguyên trạng, nhân lúc vợ Chu Thụy đang phân tâm, mặt của nó lại thay đổi.
“Đừng để bọn họ phát hiện ra bà, sắm tròn vai thì mới không ch*t.”
Giọng rất nhỏ, như s..ợ bị thứ gì đó phát hiện.
Vợ Chu Thụy đằng trước như đang cẩn thận suy nghĩ, đầu không nhúc nhích, c..ơ th..ể cót két xoay một vòng tại chỗ, kéo ra một nụ bình thường.
“Xem trí nhớ của tôi này, quên mất bà trồng gì rồi, bà có thể cho tôi biết không, tránh cho lũ phía dưới mất chừng mực mà mất đồ.”
Cô ta đang thử tôi ư?
Tôi nào phải già Lưu thật, sao biết bà ta trồng thứ gì?
Lời Bản Nhi vừa kết hợp với quy tắc trước đó, trong Hồng Lâu không có ng..ười số..ng, tôi không để bọn họ phát hiện tôi là ng..ười số..ng, còn phải sắm tròn vai nhân vật của mình.
Chỉ có tốt ba điều này cùng lúc thì tôi mới có thể tránh cái ch*t.
Bản Nhi ngẩng đầu lên tôi chằm chằm, lúc này tôi mới nhận thấy đứa trẻ này không có m..ắt!
Có một ít th..ịt đỏ tươi treo trong h..ốc m..ắt trống, thậm chí còn có m..áu chảy xuống theo gò má.
Đầu ó..c tôi nhanh chóng xoay chuyển, người qu..ê m..ùa này có thể trồng loại hoa màu gì, hình như trong sách không có kể cặn kẽ đến .
Bầu trời xung quanh giống như bị một tấm vải đen lớn bao phủ, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt chiếu qua, hoàn toàn không ra đang là mùa nào chứ đừng đến việc đoán các loại rau theo mùa.
Nhưng vợ Trương Tài đột nhiên lên tiếng, cặp mắt đó chòng chọc vào tôi như muốn xu..yên thành cái lỗ trên người tôi.
“Hỏi mấy chuyện này gì, còn muốn bắt cụ với mợ chờ à? Mau đi nhanh lên.”
Đã giải quyết hình ng..uy hi..ểm của mình, tôi thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu bước nhanh đuổi theo.
Thế vợ Trương Tài lại chậm rì rì đi đến trước mặt tôi, nước bọt nhỏ giọt rơi xuống ống tay áo vá tỉ mỉ của tôi, để lại một vệt nước nhỏ óng ánh.
"Bà ơi, thật ra bà là người sống phải không?"
Lại nữa rồi!
Quy tắc kia như một màn hình lớn xoay 360 độ, phát đi phát lại trong đầu tôi.
“Trong Hồng Lâu, trừ ra, không còn ng..ười số..ng!”
04.
T..im tôi đ..ập thình thịch thình thịch mắc trong cu..ống h..ọng, tôi sợ t..im mình vỡ ra nên vội ôm ng..ực.
Ngẩng đầu lên lại phát hiện, vợ Trương Tài đã không còn là người nữa.
D..a m..ặt sắp rớt ra, cả cái đ..ầu như một cái m..iệng ba cánh khổng lồ, v..ặn v..ẹo trên không trung, trong miệng đầy r..ăng n...
Ngay cả Bản Nhi cho tôi biết quy tắc lúc này cũng tôi như hổ rì..nh m..ồi, l..ưỡi nó chia thành mấy cánh liên tục l..iếm môi.
Như thể họ đang mong đợi tôi trả lời sai.
Đó là ánh mắt thức ăn.
Hồng Lâu đổ n..át này ă..n th..ịt ng..ười một cách trắng trợn.
“Mợ gì , sao tôi không hiểu chi hết.”
Có thể do người đằng trước hối thúc, cũng có thể không nhận phản ứng như mong muốn nên vợ Trương Tài nhanh chóng thu hồi r..ăng na..nh trong miệng, từ từ dán da mặt về, vẻ mặt tiếc nuối.
Tôi há miệng thở hổn hển, từng bước đi theo phía sau.
Lần này còn may th..oát , tôi không dám tưởng tượng, nếu bị bọn họ phát hiện tôi là ng..ười số..ng thì sẽ như thế nào.
Chẳng bao lâu, tôi bị đưa tới một cái viện.
Nhìn từ xa, trong viện đèn đuốc sáng trưng, vàng son lộng lẫy.
Nhưng khi đến gần, tôi như một con mèo xù lông đầy cả..nh gi..ác.
Không vì gì khác, chỉ vì bức tường của viện này từ những đống xư..ơng trắng chồng lên nhau, từng cái đầ..u người phát sáng trên mái hiên, từng tấm d..a ng..ười trải dưới đất, đám a hoàn đang tự vẩy chút chất lỏng gì đó để giữ ẩm.
Chất lỏng màu đỏ tươi nh..ớp nh..áp chảy đến cạnh chân tôi, kèm theo mùi h..ôi th..ối.
Là m..áu người!
Phần đầu là ă..n th..ịt ng..ười, ở đây thì sao?
Chẳng lẽ cả tòa Giả phủ đều chồng chất đầy xá..c ch*t?
Tôi quan sát xung quanh, hình như ngoại trừ tôi ra không ai phát hiện d..ị thường ở đây.
Nhưng nhoáng một cái, trước mắt tôi lại khôi phục cảnh vàng son lộng lẫy kia.
Thì ra là , đám người này biết dùng th.uật che m..ắt.
Bình Nhi mặc áo xanh váy xanh dẫn tôi vào cửa, thay bọn họ dẫn tôi đi gặp Giả mẫu.
Tôi thấy một bà cụ đang nằm nghiêng trên giường, phía sau là một đẹp ngồi h..ầu đấ..m chân, mà chị Phượng thấy tôi thì hai mắt tỏa ra ánh sáng xanh lục.
Tôi vội cúi người chào hỏi, cố bình tĩnh chuyện phiếm với Giả mẫu.
“Giả mẫu là ân nhân của , xin hãy đáp ứng mọi cầu của bà.”
Trong sách kể, tuổi của Giả mẫu và già Lưu xấp xỉ nhau, khoảng bảy mươi.
Nhưng khi đến gần mới thấy rõ, người nằm trên giường rõ ràng là một mỹ nhân chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, bà cụ ở đâu ra.
"Bà thông gia, lần này đến có đem theo thứ gì tốt không?"
Chị Phượng kèm thêm một đám a hoàn đều phấn khích tôi nuốt n..ước b..ọt tựa như s.ói đ..ói v..ồ m..ồi.
Lại là vấn đề này.
Rốt cuộc già Lưu đã đem thứ gì đến mà khiến những quý nhân nhà giàu đã quen ăn sơn hào hải vị này đều có vẻ háo hức gấp gáp như chưa từng thấy việc đời?
Tôi phải thỏa mãn câu hỏi của Giả mẫu, không trả lời sai.
Tôi dựa theo trong nguyên tác viết, cúi đầu ra đáp án: "Chỉ là rau quả trồng ở quê mà thôi.”
Tiếng vui ầm ĩ của mấy chợt im bặt, bốn bề yên tĩnh như ch*t.
Toang rồi!
Tôi sai rồi!
Bạn thấy sao?