Quy Tắc Báo Thù [...] – Chương 19

Vụ mưu phản của Tứ hoàng tử liên lụy đến vô số người.  

 

Nhuyễn phi và cả gia tộc Tả tướng khỏi cần bàn, bọn họ dốc toàn bộ lực lượng đặt cược vào Tứ hoàng tử, lại còn lôi kéo không ít đại thần. Nay Tứ hoàng tử bại trận, chẳng biết bao nhiêu thế gia và quan viên cao cấp phải sụp đổ.  

 

Còn đám tiểu quan xuất thân hàn môn bám theo, như Tôn Luân chẳng hạn, vốn cũng chỉ là một kẻ có tư chất bình thường, bị phái đến trông coi những gia quyến của quan viên thuộc phe Tứ hoàng tử. Kết cục của hắn nhiều nhất là mất mạng, sau đó mấy đời không tham gia khoa cử, thê tử con cái sẽ không gặp nguy hiểm đến tính mạng.  

 

Còn Triệu Phi Bạch, mới thực sự là kẻ đại họa lâm đầu.  

 

Những quan quyến này phần lớn đều không hay biết nội , hơn nữa còn tự mình bỏ trốn, vì rất nhanh liền thả ra.  

 

Còn ta, bị áp giải đến một phòng giam khác, trở thành hàng xóm của Triệu Phi Bạch.  

 

Hắn đã chịu hình, tóc tai bù xù, toàn thân đầy máu, đôi mắt lúc nào cũng chứa đầy tính toán giờ bị phủ bởi một màn sương đỏ ngầu.  

 

Thấy ta, hắn liền trút ra tất cả sự bất cam trong lòng.  

 

"Ta vốn dĩ có thể thành công! Đáng hận thay, phục binh bố trí không khéo, bị Tam hoàng tử phát hiện, hơn nửa viện quân bị cầm chân! Đáng hận thay, hỏa hoạn ở trường đua ngựa kinh chiến mã, tổn thất lương thảo…!"  

 

Ta lạnh nhạt : "Thua chính là thua."  

 

Triệu Phi Bạch tuyệt vọng: "Ta đã thua rồi, vì sao chứ? Ta nhẫn nhịn mưu tính bao nhiêu năm, mà lại thất bại! Chỉ còn một bước, chỉ một bước nữa thôi! Chỉ một bước nữa là ta có thể chấn hưng gia môn, rạng danh họ Triệu ta!"  

 

Hắn lại bi thương : "Chung quy vẫn là ta vận số không tốt, liên lụy đến nàng và Liên Nhi."  

 

Hắn vì bản thân mà phẫn uất chừng ấy, mà vẫn còn nhớ đến mẹ con ta.  

 

Ta : "Ngươi cứ giữ lời sám hối đó để với mẹ ngươi đi. Còn món nợ giữa ngươi và mẹ con ta, ta đã tự tay đòi lại rồi."  

 

Dưới ánh mắt kinh nghi bất định của Triệu Phi Bạch, ta thản nhiên :  

 

"Chính ta là người để lộ kế hoạch của ngươi."  

 

"Nuôi quân tích lương, số bạc lớn như , ngươi cũng to gan lắm, dám dùng sổ sách cửa hàng nhà mình để quay vòng giả. Ngươi nghĩ rằng chỉ cần cân bằng sổ sách là không ai phát hiện sao? Ha ha, những cửa hàng đó vốn là của ta! Ta, Tống Lan, ba tuổi đã biết tính sổ, liếc mắt một cái là ra gian lận, ta đã tự tay dâng sổ sách có sai sót lên cho Diêu Thượng Cung. Ngươi ở Diêu Quận bày mưu tính kế ba tháng, người trong kinh thành cũng không phải đám ngốc ngồi không. Có thể tra dòng chảy của bạc, thì cũng có thể lần ra quân đội, tra ngươi đã ngầm câu kết với ai!"  

 

Ngay từ đầu hắn đã giẫm lên ta để bước ra ánh sáng, thì cũng không thể trách ta là người khiến hắn sụp đổ vào phút chót.  

 

Triệu Phi Bạch giận dữ mắng: "Tiện nhân! Đại kế của Tứ hoàng tử đều bị ngươi hủy hoại!"  

 

Thật nực .  

 

Lúc ta giúp hắn, hắn không thừa nhận. Khi ta cản trở hắn, hắn lại trách ta.  

 

Ta có năng lực thao túng triều chính sao? Đây rõ ràng là Hoàng đế đã sớm thấu những kẻ phản bội dưới trướng mình, chỉ thuận theo ý Tứ hoàng tử, đợi đến khi chúng tưởng rằng sắp thành công mới tung ra đòn chí mạng.  

 

Nhị hoàng tử thất sủng bị giam lỏng, bị ám sát trọng thương là giả.  

 

Tam hoàng tử bị biếm khỏi kinh thành cũng là giả.  

 

Tất cả chỉ là cái bẫy giăng ra để dụ Tứ hoàng tử nhảy vào mà thôi.  

 

Ta : "Cũng không cần giả bộ trung thành với Tứ hoàng tử nữa. Ngươi cưới trưởng công chúa Huệ Ninh, chẳng phải là để con của ngươi mang huyết mạch hoàng gia, sau đó thừa dịp tiểu chủ còn nhỏ mà đoạt quyền sao? Có đúng không, Nhiếp Chính Vương?"  

 

Sắc mặt Triệu Phi Bạch đại biến: "Ngươi… Sao ngươi biết?"  

 

"Mẹ ngươi cho ta biết."  

 

Triệu mẫu sau khi phát điên vẫn không quên mình là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, còn lẩm bẩm mấy chữ "Nhiếp Chính Vương".  

 

Triệu Phi Bạch rõ ràng đã hiểu sai ý của ta, cho rằng Triệu mẫu đã chủ tiết lộ bí mật, hắn lập tức quay sang chửi bới mẹ mình.  

 

Sau đó nghiến răng nghiến lợi : "Vì sao… Vì sao bọn chúng đều có thể sinh con, chỉ có ta là không thể!"  

 

Hắn độc ác trừng mắt ta: "Ngươi cũng bị giam ở đây, ngươi nghĩ mình có thể thoát sao? Tiện nhân!"  

 

Hắn liều mạng muốn khiến ta hiểu rằng ta đã trở thành kẻ bị ruồng bỏ, khiến ta đau khổ và tuyệt vọng.  

 

Nhưng ta chẳng buồn để tâm đến tiếng gào của con ch.ó điên này.  

 

Ta đã biết từ lâu rồi, rằng ta không thể bảo toàn chính mình.  

 

Ta từng dạy Huệ Ninh rằng, trước khi có thể ra đòn chí mạng, cần phải học cách nhẫn nhịn.  

 

Nàng đã nhẫn nhịn suốt chừng ấy thời gian.  

Giờ đây, lưỡi d.a.o sắc bén mà ta đã giúp nàng mài giũa, cuối cùng cũng sẽ đ.â.m về phía ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...