Quy Tắc Báo Thù [...] – Chương 18

Huệ Ninh nhắm mắt lại, giọng khẽ hơn: "Gần đây kinh thành trị an không tốt, không ít nữ quyến quan lại bị bắt cóc, tỷ cẩn thận một chút."  

 

Ta cúi đầu đáp: "Vâng." 

 

20

 

Sau khi Lục Hằng rời kinh, Huệ Ninh ngày ngày bôn ba bên ngoài, ta luôn theo sát, chứng kiến nàng từ một người không biết gì dần trở nên thành thạo.  

 

Danh tiếng của Huệ Ninh trong dân gian cũng từ "mỹ lệ thẳng thắn" chuyển thành "chính trực nhân hậu".  

 

Lúc bị bắt cóc, Huệ Ninh ở ngay trước mặt ta không xa, ta còn chưa kịp kêu cứu đã bị đánh ngất.  

 

Khi tỉnh lại, ta đang ở trong một gian phòng chứa củi bỏ hoang. Nơi này tuy cũ nát sạch sẽ, ta nằm trên một chiếc giường nhỏ, không hề bị trói buộc.  

 

Có người cầm đao canh giữ ngoài cửa, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon mang tới, ta không thể rời đi. Một ngày nọ, bên ngoài bỗng trở nên ồn ào, ta nghe giọng quen thuộc, liền gọi:  

 

"Tôn Luân!"  

 

Tôn Luân đẩy cửa bước vào: "Tình thế cấp bách, có điều mạo phạm, mong phu nhân thứ lỗi."  

 

"Tôn Luân, chúng ta giao bao năm, hà tất khách khí? Gọi ta một tiếng ‘tẩu tẩu’ như trước đây đi. Triệu Phi Bạch đâu?"  

 

Người trước mặt là Tôn Luân, bằng hữu của Triệu Phi Bạch. Trước đây hắn thường đến Triệu phủ khách, hai người ở trong thư phòng bàn bạc nửa ngày, chỉ cần nghe giọng, ta liền nhận ra.  

 

Tôn Luân : "Đại nhân đang có đại sự, phu nhân cứ chờ ở đây là ."  

 

Ta nhạt: "Trong kinh thành, là sắp bắt đầu rồi?"  

 

"Cũng phải, khó có khi Tề Vương ở lại kinh thành lâu như , không thể lúc nào cũng giám sát quân đội. Đại hoàng tử phụng chỉ đi Giang Nam trị thủy, Nhị hoàng tử bị trọng thương hôn mê, Tam hoàng tử vì ám sát Nhị hoàng tử mà bị biếm xuất kinh. Những vị khác hoặc yểu mệnh, hoặc tầm thường, Bát hoàng tử chỉ là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, không gánh vác nổi đại cục. Giờ chính là cơ hội tốt nhất để Tứ điện hạ thành sự."  

 

"Không biết Phi Bạch có nhớ mang theo mấy rương châu báu dưới hầm chứa trong tiệm để cổ vũ tướng sĩ không. Hắn lúc nào cũng trên sổ sách đã chi không ít bạc, khó khăn lắm mới cân đối , không cần thêm nữa. Đúng là hồ đồ! Vì đại sự, chút bạc ấy có đáng là gì? Cả kinh thành ai mà không biết, Tống nương tử ta ăn rất giỏi kiếm tiền?"  

 

Tôn Luân nghe xong, thần sắc thư giãn hơn hẳn: "Đúng , thật may có tẩu tẩu. Nữ nhân không thể gánh vác đại sự, ta không dám hé môi với thê tử nửa lời. Nàng ấy tưởng mình thực sự bị bắt cóc, khóc đến mức suýt đ.â.m đầu vào tường. Tẩu tẩu thì khác hẳn."  

 

Hắn mắc bẫy rồi.  

 

Hắn cho rằng ta và Triệu Phi Bạch cùng là người bày mưu tính kế.  

 

Tứ hoàng tử mưu phản, Tôn Luân canh giữ đám quan quyến chúng ta ngoài ngoại ô, rõ ràng đang vô cùng lo lắng. Ta dễ dàng dẫn dụ hắn khai ra mọi chuyện.  

 

Những gì ta đã biết, những gì ta chưa biết, giờ ta đều đã biết.  

 

Phụ thân của Nhuyễn phi, Vương đại nhân, là tả tướng đương triều, bao năm qua mang danh tài trợ cho sĩ tử nghèo, thực chất là âm thầm bồi dưỡng bè đảng. Triệu Phi Bạch, Tôn Luân và những kẻ khác từ lâu đã cấu kết với phe Tứ hoàng tử.  

 

Nhuyễn phi muốn dùng nữ nhi nhà ngoại để trói buộc Triệu Phi Bạch, hắn từ chối hôn sự công khai do Vương đại nhân sắp xếp, quay sang đề xuất cuộc hôn nhân với Huệ Ninh, người có thể giúp hắn tiếp cận trung tâm quyền lực tốt hơn.  

 

Dưới sự thúc đẩy của Nhuyễn phi, cuộc hôn nhân này đã thành.  

 

Hai năm nay, nhờ vào thể diện của Huệ Ninh, Triệu Phi Bạch thăng tiến từng bước. Dù chưa thể là quyền cao chức trọng, cũng là vị trí thực quyền không thể thiếu. Nhờ có hắn nội ứng, kế hoạch của phe Tứ hoàng tử càng ẩn sâu, càng bành trướng, khiến các hoàng tử khác lần lượt bị phế truất.  

 

Phụ thân vẫn còn tại vị, con trai đã mọc nanh vuốt sắc bén, dã tâm bừng bừng.  

 

Tứ hoàng tử không phải đích tử, cũng chẳng phải trưởng tử, càng không phải người hiền đức nhất, hắn sợ đêm dài lắm mộng, một mặt phái người ám sát các hoàng tử khác, một mặt thúc quân đội tiến sát tường cung.  

 

Tôn Luân hưng phấn : "Nếu có thể thực sự trở thành thần tử giúp rồng đắc thế, ta nhất định sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết!"  

 

Nhưng ta hiểu rõ, Tứ hoàng tử tuyệt đối không thể thành công.  

 

Ta khéo léo xuôi theo lời hắn, khiến hắn đắc ý vênh váo, từ căng thẳng trở nên thả lỏng, đám người canh giữ cũng mất cảnh giác.  

 

Đêm ấy, ta liền dẫn theo đám quan quyến chẳng hiểu đầu đuôi gì mà bỏ trốn.

 

21

 

Tôn Luân và đồng bọn không dám rầm rộ tìm kiếm, ta liền dẫn theo đám quan quyến trốn trong nha môn một huyện nhỏ.  

 

Đợi đến khi kinh thành bình định, Kinh Triệu Doãn tự mình dẫn binh đến huyện nha, áp giải chúng ta về kinh.  

 

Thê tử của Tôn Luân run rẩy níu lấy tay áo ta: "Tẩu tẩu, rõ ràng chúng ta là người bị bắt, vì sao giờ lại bị đám người kia hô đánh hô ?"  

 

Ta : "Yên tâm, muội sẽ không gặp chuyện gì lớn đâu."  

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...