Quy Tắc Báo Thù [...] – Chương 1

Giới thiệu:

 

Trưởng công chúa vừa gặp đã đem lòng say mê phu quân ta.  

 

Ta bị giáng từ chính thất xuống thiếp thất, trở thành trò của kinh thành.  

 

Mà phu quân ta, sau khi cưới công chúa, liền một đường thăng quan tiến chức.  

 

Hắn chế nhạo ta xuất thân thấp kém, mắng ta nhất định sẽ có kết cục thê thảm.  

 

Về sau, ta tìm cho trưởng công chúa tám nam sủng có dung mạo còn tuấn mỹ hơn hắn.  

 

Ngươi xem, kẻ thê thảm cuối cùng lại chính là hắn.

 

01

 

"Tiểu thiếp Tống thị, tiếp chỉ đi."  

 

Ta quỳ xuống nhận thánh chỉ, dập đầu tạ ơn hoàng ân.  

 

Tạ cái gì chứ?  

 

Phu quân ta, Triệu Phi Bạch, sắc phong phò mã của Trưởng công chúa, còn ta bị giáng xuống thiếp thất. Ta phải tạ ơn vì hoàng gia rộng lượng mà không đuổi ta ra khỏi phủ.  

 

Mẫu thân của Triệu Phi Bạch đắc ý :  

"Một nữ nhi thương hộ như ngươi, bước chân vào cửa nhà họ Triệu vốn dĩ đã là trèo cao. Nay con ta cưới công chúa vợ, cuối cùng cũng không để ngươi cản đường nữa."  

 

Ta chỉ mỉm :  

"Chúc mừng lão phu nhân."  

 

Triệu mẫu như đ.ấ.m vào bịch bông, nghi hoặc ta, lạnh lùng hừ một tiếng rồi bỏ đi.  

 

Trước khi đi, bà ta còn bỏ lại một câu:  

"Người đâu, chuyển Tống tiểu thiếp đến phòng chứa củi. Một cái thiếp mà đòi ở chính viện sao?!"  

 

Tỳ nữ của ta tức giận bất bình, còn ta thì chỉ bình thản pha trà, chuẩn bị tiếp khách.  

 

Tin tức tân khoa thám hoa Triệu Phi Bạch thành thân với Trưởng công chúa Huệ Ninh lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.  

 

Từ một hồng nhân bao người tranh nhau kết giao, ta bỗng chốc trở thành trò của kinh thành.  

 

Chỉ có Lộ Thanh là chạy đến Triệu phủ thăm ta.  

 

Nàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, giọng đầy căm phẫn:  

"Lan nhi, ta nhất định phải cho biết hôn sự này sắp đặt như thế nào."  

 

"Là Triệu Phi Bạch, trước tiên tại chùa, rồi đến hội hoa đăng, đã mấy lần ra tay giúp đỡ Trưởng công chúa. Sau đó, hắn lại có 'cơ duyên' gặp gỡ nàng trong cung, trò chuyện hợp ý. Tại cung yến lần này, hắn còn giành giải nhất trong cuộc tỷ thí, sau đó dâng chiến lợi phẩm lên Trưởng công chúa để lấy lòng nàng."  

 

"Thánh thượng hỏi hắn có thê thất chưa, hắn trả lời rằng năm xưa vì có người ký thác trước lúc lâm chung nên mới cưới muội muội đồng môn, giữa hai người không hề có cảm. Trưởng công chúa khen hắn nhân nghĩa, bèn xin thánh chỉ ban hôn. Đồng thời, nàng còn tỏ ra nhân từ, giữ lại thiếp để hắn không thẹn với ân của cố nhân."  

 

"Chính miệng hắn rằng, thiếp của hắn đã là phúc phận trời ban, nên phải biết ơn lòng từ bi của Trưởng công chúa!"  

 

Lộ Thanh lo ta vì phẫn uất mà ngất xỉu, nên liền nắm chặt lấy ta.  

 

Nhưng ta chỉ nhạt:  

"Không cần lo lắng, còn không hiểu ta sao? Ta tuyệt đối không nghĩ quẩn mà tự kết liễu mình đâu."  

 

Lộ Thanh bất an nhíu mày:  

"Chính vì hiểu rõ nên ta mới lo lắng. Cô thật sự cam tâm chịu cảnh này sao? Đối phương là Huệ Ninh Trưởng công chúa đấy!"  

 

Huệ Ninh Trưởng công chúa—muội muội ruột của hoàng đế, ái nữ của Thái hậu, từ nhỏ nuôi dưỡng dưới gối của tiền Tề Vương phi, Tề Vương coi như muội ruột mà sủng ái.  

 

Lộ Thanh xuất thân danh môn, gả cho con cháu tông thất, khi gặp nàng ta cũng không dám tỏ vẻ bề trên, ngược lại còn phải cực kỳ kính trọng.  

 

Một viên minh châu của hoàng thất, chấp nhận để phu quân có thiếp, thực sự là nhân từ lắm.  

 

Từ nay về sau, ta chỉ có thể sống dưới bóng nàng ta, chỉ cần ta khiến nàng ta chướng mắt, đừng tôn nghiêm, e rằng cả mạng cũng khó giữ.  

 

Ta nhàn nhạt :  

"Ta hiểu rõ, yên tâm đi."  

 

Lộ Thanh ta một lúc lâu, chợt thở dài:  

"Ta chỉ rời kinh thành đến trang viên suối nước nóng hai tháng, mà sao cảm giác như đã thay đổi quá nhiều?"  

 

"Nhưng như cũng tốt, ta chỉ sợ chuyện dại dột."  

 

Ta cúi đầu, sống mũi cay cay, suýt nữa thì rơi nước mắt.  

 

Bằng hữu của ta sao biết , chỉ hai tháng không gặp, giữa ta và nàng ấy, đã có một kiếp luân hồi cách biệt.

 

02

 

Triệu Phi Bạch mồ côi cha từ nhỏ, gia cảnh bần hàn.  

 

Đại ca của ta học cùng hắn nhiều năm, mến mộ tài hoa của hắn, thường âm thầm chu cấp. Ta cũng gọi hắn một tiếng ca ca, mỗi khi mang sơn trân hải vị đến cho đại ca, cũng không quên mang cho hắn một phần.  

 

Năm ta mười lăm tuổi, người thân duy nhất của ta đột ngột qua đời. Ta, một nữ tử độc, trông coi sản nghiệp nhỏ bé, liên tục bị lưu manh quấy nhiễu.  

 

Trong những ngày tháng khổ sở nhất, Triệu Phi Bạch luôn ở bên ta.  

 

Hắn quỳ trước linh vị của phụ mẫu và huynh trưởng ta, cầu xin cưới ta thê tử.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...