Quý Quân Mặc – Chương 4

4

Cảnh Thọ năm thứ mười bốn, Hoàng đế thọ yến.

Thái tôn đưa một bộ Thu Cúc đồ, Cảnh Đế cảnh sinh , nhớ tới Hiếu Văn hoàng hậu đã từng thích nhất thưởng cúc.

Bị giam gần một năm Thái tử điện hạ, hạ chỉ phóng thích.

Cùng năm đó, Cảnh Đế Hoàng thái tôn đã qua mười sáu, muốn tuyển phi cho hắn

Trong lúc nhất thời danh sách các tiểu thư của đại thần, tính cả chân dung, bay như tuyết tới Trọng Hoa cung.

Cũng năm đó Giang Bắc bởi vì Nghiễm Vương sưu cao thuế nặng, mà ra gần trăm người thiệt mạng, bách tính vào kinh cáo trạng bị chặn đường, sát vô số.

Mãi mới có người lọt lưới bẩm báo lên Đại nội Tông Chính Phúc, kết quả Đại nội Tông Chính giao cho Viện giám sát, Viện giám sát lại giao cho Hình bộ, không một ai chịu thụ lí.

Nghiễm Vương là vua vùng Giang Bắc, thế lực này tồn tại đã lâu.

Ông ta hơn năm mươi tuổi, là con trai tiên đế, vương huynh của Cảnh Đế , năm đó đã từng phát binh phù trợ Cảnh Đế đăng vị.

Sự ra đến mức này, phản ứng đầu tiên của mọi người đều là đè xuống.

Thẳng đến Giang Bắc xảy ra bạo loạn, Ngự Sử đài vạch tội tam ti tổn mạng dân, nên vào kinh cáo trạng. Bách tính cùng đường mạt lộ, đập vỡ sư tử trấn cổng Nội điện Tông Chính Phúc, chọc Cảnh Đế nổi giận.

Cả triều văn võ, lại không một người chịu nhận lệnh đi Giang Bắc tra thu ́.

Thái tử cùng chư vị hoàng tử đều giữ im lặng, chỉ có Hoàng thái tôn khi ấy mười bảy tuổi, đứng dậy.

Thời điểm hắn ra đi, mang theo rất nhiều người, có Lăng Thiệu, có Bảo Ninh có Vân Đài tỷ tỷ, còn có văn võ quan viên mà Cảnh Đế điều .

Ta đỏ mắt cũng muốn đi theo, Thái tôn không cho phép, hắn : "Giang Bắc bạo loạn, bách tính tổn thất lâu , lần này không khác đầm rồng hang hổ, A Âm cũng không muốn liên lụy Cô, đúng không?"

Chỉ một câu liên lụy, ta xì hơi.

............

Thái tôn xuất phát là tháng năm, thời điểm trở về đã là tháng mười một.

Thời gian nửa năm, người đi theo chết rất nhiều, trong đó có một vị nhất phẩm là Dư Bình Chương,, ngoài ra một vị quan nhị phẩm cũng thiệt mạng

Ngay cả Vân Đài tỷ tỷ cũng không thể còn sống trở về.

Bảo Ninh tỷ tỷ , lúc tới Vạn Hộ phủ bọn họ gặp ám sát, Vân Đài tỷ tỷ bị thương mà chết.

Cũng may cuối cùng, chứng cứ thuế nặng vo cùng xác thực, Hoàng đế bí mật điều khiển binh mã tới Giang Bắc, Bình tây tướng quân Đại công tử tự mình lãnh binh.

Nghiễm Vương tổn thất lớn, bị nhổ tận gốc rễ.

Sự phẫn nộ của dân chúng lắng lại, Hoàng thái tôn Chu Thừa Dực, thắng dân tâm cũng thắng Thánh tâm.

Đây là bước đầu tiên để hắn đặt chân lên triều đình.

Một năm sau, hắn đầu tiên là nhập Trữ Chính viện quan, sau lại tiếp quản kinh vệ sở chỉ huy sứ.

Hắn càng ngày càng bận rộn, càng ngày càng ăn có ý tứ, mặt mày thâm trầm, tâm tư sâu nặng.

Chu Thừa dực rốt cục từng bước một thẩm thấu, chiếm cứ cắm rễ, để văn võ bá quan hiểu, dưới gối Cảnh Đế , ngoại trừ Tấn Vương có mẫu tộc thế lực cường đại , Hàn vương có binh quyền trong tay , Tề Vương khéo léo , còn có một thế lực đã lớn lên, lại uy hách khiếp người Hoàng thái tôn.

Kể từ đó, vị trí Thái tử .

Ngược lại ngồi càng ổn.

Trong kinh người người cũng bắt đầu sợ Thái tôn.

Hắn có thủ đoạn, có tâm cơ, con ngươi băng lãnh sâu thẳm, giấu kín lấy tâm tư sâu xa, liền cả Sóc Dương trưởng đại công chúa cũng không dám lại trêu chọc.

Ta về sau rất ít khi thấy hắn, hắn không có quá nhiều thời gian tại thư phòng xem sách, đi sớm về trễ, có khi về chếnh choáng say.

Chỉ một lần, hắn trở về sớm chút, bảo Ngọc Xuân gọi ta đi thư phòng mài mực.

Ta vui tươi hớn hở chạy tới, líu ríu, phảng phất có bao nhiêu cũng không hết chuyện.

Hắn an tĩnh nghe ta lấy những này kia , sau đó cầm tay của ta trên giấy viết chữ.

Thái tôn dáng người thẳng tắp, mặc áo choàng màu xanh , chi lan ngọc thụ, phong lưu phong nhã, trên người có hương mát lạnh lạnh .

Hắn trên giấy viết ——

"Kẻ bạo quân tất bị diệt. Kẻ có công cũng có tội. Thiên đạo là lẽ phải, cuối cùng cũng chẳng ích gì".

Ta hỏi Thái tôn đây là ý gì?

Hắn nhu hòa mấy phần, nghĩ là cảm thấy ta vốn khờ khạo, giải thích ta cũng không thông, thế là không trả lời, mà là nhẹ hỏi ta: "Mực của Tề Lỗ, ăn ngon không?"

Ta lúc này mới phát giác mình vừa nếm mực, hương vị này so với ngày thường có chút khác biệt, thế là lại dùng ngón tay chấm xuống, ngậm trong miệng.

"Có chút đắng, còn có chút chát chát."

"Ừm, tro của gỗ Thanh Tùng mài mịn lại thêm Bát Bảo có thể thanh nhiệt khử hỏa ."

"Thanh nhiệt hạ nóng? Thái tôn cũng nếm thử chút xem"

Mắt ta sáng lên, không kịp chờ đợi đưa tay chấm mực, đưa tới bên môi hắn

Hắn , bỗng nhiên , cặp mắt đào hoa hiện lên một tia ranh mãnh, môi mỏng mở ra, ngậm lấy ngón tay của ta.

Đầu ngón tay hơi nhột, Thái tôn tựa hồ mút nhẹ, ta khanh khách không ngừng, vội rút trở về, co lại.

Sau đó hắn buông lỏng ra ngón tay của ta, chậm rãi tiến đến trước mặt , môi sắc hồng nhuận, ánh mắt ảm đạm không rõ, có chút mờ mịt, giọng cũng khàn khàn ——

"A Âm láo, mực này rõ ràng là ngọt, chỗ nào đắng?"

Ta kinh ngạc , đưa tay chấm điểm mực lần nữa, ngậm trong miệng nếm lại.

"Không có khả năng, chính là đắng đắng, chát chát."

"Thật?"

Hắn khàn khàn, một cái tay giữ đầu của ta, gần trong gang tấc mà , buông thõng mi mắt, môi có ấm áp chút chạm đến bờ môi ta.

"Mở miệng ra, lại để cho ta nếm thử lần nữa."

............

Ta choáng váng, vạn lần không nghĩ tới thứ hắn muốn nếm chính là bên trong miệng mình.

Cuối cùng ta kìm nén một hơi, đỏ mặt ngửa đầu hỏi hắn: "Thái tôn, mực đắng đúng không?"

"Không có nếm ra, lại xác định lần nữa."

Đôi mắt màu nâu sẫm của hắn như bị sương mù bao phủ, thanh âm khàn khàn, lôi kéo tay của ta đặt ở trên thân......

Cuối cùng, Thái tôn kêu lên một tiếng đau đớn, lắng lại hồi lâu, khàn giọng ta : "A Âm, muốn tuyển phi."

"Ừm?"

Ta nghi hoặc mà xem hắn: "Ta biết nha, Ngọc Xuân thái tử gia bằng ngài bây giờ, ngài đã hai tuổi, Hoàng Thượng đã chọn Bình tây tướng quân phủ, biểu nương vẫn là nữ nhi của cậu Ngài, tất cả mọi người Thái tôn điện hạ sẽ chọn biểu muội ."

"Ngu xuẩn."

Hắn xì khẽ một tiếng, thân thể có chút ngửa ra sau, tay nắm eo của ta, nhéo một cái.

"Ngươi gầy đi rồi, thư phòng không có điểm tâm ăn sqo?"

"Thái tôn điện hạ không ở đây, Ngọc Xuân mới sẽ không đưa điểm tâm tới."

Ta nửa ghé vào trên người hắn, chống cằm nhíu mày, có chút buồn bực.

"Ừ, cũng đúng, dù sao tại Trọng Hoa cung, chỉ có Cô cùng phi tử của Cô, mới có thể muốn ăn cái gì liền ăn, muốn sao thì đó."

Thái tôn ghé mắt ta, thần sắc lười biếng, ý vị thâm trường.

Ta ngu ngơ, đầu óc suy tư, đem ngón trỏ cắn trong miệng.

............

Ngày kế tiếp, Thái tôn không có ra ngoài.

Buổi trưa thoáng qua một cái, hắn liền tại thư phòng đọc sách.

Không đầy một lát, Ngọc Xuân đưa tới hộp đựng điểm tâm sơn vàng, sáu loại tinh xảo điểm tâm bày ở bên trên.

Chờ sau khi nàng đi, ta như thường lệ đưa tay đi lấy, bị Thái tôn cầm sách gõ xuống.

"Buông xuống."

"Thái tôn."

"A Âm, Cô lúc trước niệm ngươi tuổi nhỏ, đối với ngươi rất dung túng, bây giờ ngươi đã là đại nương, đã là người Trọng Hoa cung, sau này nêm chấp hành thủ quy củ vẫn là phải chấp hành."

"Thái tôn."

Ta có chút luống cuống, không biết hắn vì sao đột nhiên lại trở nên nghiêm khắc, thế là vươn một đầu ngón tay: "Ta chỉ ăn một miếng."

"Không ."

"Thái tôn, van cầu Người."

"Không có thương lượng."Hoàng thái tôn mặt mày nghiêm túc, thanh âm lạnh lùng vô .

Thừa dịp hắn không để ý, ta bỗng nhiên đưa tay lấy miếng bánh đậu đỏ , trực tiếp nhét vào miệng .

Hoàng thái tôn: ......

Cuối cùng ta bị hắn gõ xuống đầu, bị ôm đầu ngồi xổm một canh giờ.

Thái tôn đứng trước mặt ta, chậm rãi ngồi xuống, thở dài một tiếng: "A Âm, Cô qua, Trọng Hoa cung, chỉ có cùng phi tử mới có thể muốn ăn cái gì liền ăn ngươi nghe không hiểu sao?"

"Nghe hiểu."

Ta nghẹn ngào, hỏi hắn: "Vậy ta có thể phi tử của Người không?"

Thái tôn mày kiếm nhếch lên, tựa hồ hết sức kinh ngạc: "Ngươi lặp lại lần nữa."

"Ta có thể phi tử của người không?"

Ta ngẩng đầu hắn, thấy hắn phảng phất một mặt khó xử, ủy khuất nhắc nhở hắn: "Ta đã cứu ngươi, ngươi quên?"

"Đang đòi ta báo ân?"

"Có thể chứ?"

"Cũng không phải không ."

Chu Thừa Dực chậm rãi, ấm áp: " Phi tử của Cô cũng không phải dễ như thế, A Âm đã như , cũng không thể đổi ý."

Mấy ngày về sau, thánh chỉ truyền xuống.

Hoàng thái tôn tuyển phi, không có chọn tiểu thư nhà Phó tướng, cũng không chọn biểu muội của mình, hắn xin Hoàng thượng tấu chương, muốn cưới nữ tử vị quan đã chết tại Giang Bắc - Dư Bình Chương đại nhân.

Thái tôn thẳng, Giang Bắc tra thuế, Dư đại nhân bởi vì công hi sinh vì nhiệm vụ, trước khi chết chỉ không yên lòng gia quyến, nên đem nữ nhi phó thác cho hắn.

Bình Chương Chính Sự từ nhất phẩm, nếu để đích nữ Trắc Phi, khó tránh khỏi có ủy khuất.

Lời này truyền ra, cả triều văn võ đều cảm , tán dương Thái tôn chí nhân chí nghĩa.

Cảnh Đế đáp ứng.

Nhưng mà bởi vì Dư tiểu thư muốn vì cha giữ đạo hiếu ba năm, đến lúc đó Thái tôn lại hơn hai mươi, thế là Cảnh Đế chủ, trước mắt cho nạp Trắc Phi.

Không biết Thái tôn như thêa nào, mấy ngày về sau, Hoàng đế mệnh ta yết kiến.

Trên đại điện, ta quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.

Chỉ nghe Hoàng đế thanh âm không vui: "Không phải là một kẻ ngu sao?"

Ta hoảng sợ ngẩng đầu, thấy thiên uy, cũng thấy Thái tôn đứng ở một bên, thân mang kim bào cửu mãng, trường thân ngọc lập, thần sắc trấn định, ——

"Hoàng tổ phụ chớ có hù đến nàng, nàng nhát gan, thật không ngốc, chỉ là tâm tính đơn thuần thôi."

"Nhát gan, sao có thể leo lên ohi tử của con?."

"Nhận Dực thích nàng."

Hoàng thái tôn thanh âm khẩn thiết: "Khi còn bé hoàng tổ mẫu từng với tôn nhi , sinh tại Hoàng gia, phí sức trị người, thức khuya dậy sớm, nếu ngay cả cái nữ tử mình thích cũng không xứng có, thế thì ý nghĩa quyền lực kia cũng không để gì cả. Tôn nhi vẫn nhớ lời Người."

Đề cập đến Hiếu Văn hoàng hậu, Cảnh Đế quả nhiên thần sắc dao , ngữ khí cũng mềm mỏng: "Ngươi muốn cưới nữ nhi của Dư Bình Chương, trẫm chuẩn, vẫn là là dự định chọn quý nữ gia thế tốt cho con Trắc Phi. Bây giờ bản thân con lại tuyển người xuất thân thấp hèn, sau này không thể dựa vào đâu ."

"Hoàng tổ phụ đang thời hưng thịnh, thống trị tứ hải, thiên hạ là của Chu gia, tất cả hoàng tử hoàng tôn, không cần dựa vào Nhạc gia có quyền thế ."

Chu Thừa Dực thanh sắc nhàn nhạt, không có vẻ coi trọng, lại khiến cho Cảnh Đế cực kỳ vui mừng, liên tiếp ba chữ tốt.

Cuối cùng Ngài đối với ta cũng ôn hòa rất nhiều, căn dặn ta phải phi tử tốt của Thái tôn, sinh sôi dòng dõi.

Chu Thừa dực mang ta rời đi Thái Cực điện.

Đi tới nửa đường, kéo tay của ta, cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhịn không khẽ một tiếng: "Sợ cái gì, có Cô đây."

Đầu óc của ta phảng phất còn lưu tại Thái Cực điện, nhịn không : "Điện hạ mới vừa ta không phải người ngốc."

"Hả?"Hắn ngoắc ngoắc khóe môi.

"Ta cũng cảm thấy ta không phải người ngu."Ta chân thành .

Hắn a một tiếng, có phần là buồn : "A Âm, ngươi đúng là đồ ngốc."

......"

Ta thần sắc lập tức mất mát, hắn lại một tiếng: "Bất quá, từ nay về sau, ngươi chính là đồ ngốc của Cô."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...