12.
“Cố Hành Chu giấu Khương Hồng Phân ở đâu.”
Bên bờ sông, trên chiếc ô tô màu đen, ấy đưa cho tôi một phong bì.
Tôi hơi kinh ngạc: “Anh không sợ sau khi biết tung tích của Khương Hồng Phân tôi sẽ hối hận, không hợp tác với nữa sao?”
Anh ấy mỉm , đôi mắt đẹp hơi cong lên, : “Em sẽ không, bởi vì người thật sự khiến em trở nên như thế này không chỉ có Khương Hồng Phân, còn có Cố Hành Chu và Cố Uyển Tình. Về chuyện này chúng ta đều có cùng mục đích.”
Nửa năm trước, vào ngày Phó Thời Tự gặp tai nạn xe hơi, ấy đã phát hiện ra mối quan hệ giữa Cố Hành Chu và Cố Uyển Tình. Lúc đó Cố Uyển Tình đã quỳ xuống trước mặt ấy cầu xin tha thứ, Cố Hành Chu lại lén lút cho người hoại xe của Phó Thời Tự…
Vụ tai nạn ô tô tuy không giet chet Phó Thời Tự lại khiến ấy hôn mê suốt ba tháng.
Trong ba tháng, những bằng chứng đó đã tiêu hủy. Vì Phó Thời Tự đã che giấu tin tức về sự hồi phục của mình. Trong khi bắt đầu tìm ra nội gián trong Phó gia đã thông đồng với Cố Hành Chu, ấy cũng tìm kiếm cơ hội để trả thù Cố Hành Chu và Cố Uyển Tình.
“Theo như người của tôi điều tra, ngày Khương Hồng Phân đột nhiên ‘uống rượu thật’ tiết lộ cho em biết thân phận của mình có lẽ là do Cố Hành Chu và Cố Uyển Tình sắp xếp.”
“Bởi vì Cố gia không muốn từ bỏ lợi ích liên hôn với Phó gia, Cố Hành Chu lại không nỡ để Cố Uyển Tình gả đi, cho nên hắn thiết kế để em trở về Cố gia.”
Phó Thời Tự liếc vết sẹo trên cánh tay tôi, giơ tay chạm vào vết sẹo trên cánh tay do tai nạn ô tô ra, khóe miệng nhếch lên: “Để em cưới tôi, một người ‘thực vật’, thay cho Cố Uyển Tình.”
“Đợi đã, nếu tôi nhớ không nhầm thì không phải độ tuổi kết hôn hợp pháp là 20 sao? Cuộc liên hôn giữa hai đại gia tộc mà lại phạm pháp sao?” Tôi không kìm mà hỏi.
Phó Thời Tự sửng sốt một chút, sau đó tự giễu: “Trong việc trao đổi lợi ích, không có gì là không thể, nếu không lấy giấy chứng nhận thì cứ đính hôn trước. Điều quan trọng là lợi ích sau hôn nhân.”
“Tuy nhiên, kế hoạch lần này của chúng ta nhất định sẽ khiến Cố gia phải chịu đòn nặng nề, cho nên cá nhân tôi đề nghị em nên suy nghĩ thật kỹ.” Phó Thời Tự : “Dù sao bọn họ cũng là ba mẹ ruột của em.”
Tôi nắm chặt chiếc phong bì trong tay, nghĩ đến khoảng thời gian mấy ngày nay ở cùng ba mẹ Cố, kiên quyết : “Không cần phải nghĩ, tôi đồng ý.”
Bởi vì tôi biết rất rõ, chỉ cần có sự che chở của Cố gia, Cố Hành Chu và Cố Uyển Tình sẽ không bao giờ phải nhận sự trừng xứng đáng.
Sau khi tôi ở bên ngoài nửa tháng, chặn thông tin liên lạc của mấy người Cố gia, Cố Hành Chu cuối cùng cũng hạ mình đến, “xin lỗi” tôi.
Chỉ là ta muốn tôi tham dự tiệc sinh nhật lần thứ 18 của Cố Uyển Tình, ta có thể thuận tiện giới thiệu tôi với mọi người, cho mọi người biết Cố gia vẫn còn có một con như tôi, và chuẩn bị “gả” tôi cho nhà họ Phó.
Nhưng không ngờ nhà họ Cố lại đồng ý như thế, thậm chí còn không chịu tổ chức tiệc chào mừng riêng cho con ruột của mình.
13.
Vào ngày tổ chức tiệc sinh nhật của Cố Uyển Tình, ba mẹ Cố đã mời gần như toàn bộ giới nhà giàu ở Ninh Thành. Cố Uyển Tình mặc bộ lễ phục mới nhất với trang sức hàng chục triệu đứng giữa Cố gia. Còn tôi đứng một bên mặc một bộ lễ phục che kín cánh tay.
Ba Cố cách ăn mặc và phong thái của tôi rồi gật đầu hài lòng. Sau khi Cố Uyển Tình xuất hiện, mẹ Cố đến nắm tay tôi và giới thiệu tôi với những người có mặt.
Sau khi mẹ Cố đi rồi, Cố Hành Vũ chạy tới, từ trên xuống dưới bộ lễ phục của tôi, cau mày : “Đây không phải là thiết kế của năm ngoái sao? Tôi xem rồi, không phải thương hiệu C đã gửi đến mấy mẫu thiết kế cao cấp mới nhất sao? Tại sao chị không mặc? Không đúng, tại sao chị vẫn phải che cánh tay của mình? Chị không đến bệnh viện sao, chị không đi xóa sẹo à?”
“Khương Tiểu Tiểu, chị là muốn lừa tiền của tôi sao?” Cậu ta thì thầm giận dữ vẫn phải kìm nén sợ những người xung quanh phát hiện. Nhìn bộ mặt ngốc nghếch của cậu ta, tôi bất lực thở dài.
Nhưng cậu ta dường như đã nghĩ ra gì đó vì tiếng thở dài của tôi: “Chị có biết không?”
“Biết gì?”
“Ba mẹ muốn gả chị cho cái tên thực vật họ Phó đó.”
Cậu ta cau mày tôi rồi đưa cho tôi một tấm thẻ khác: “Nếu chị không muốn thì chạy đi. Trong đó còn có 1 triệu rưỡi, chị có thể chạy đi bất cứ đâu, khi nào lấy chồng rồi quay lại, họ cũng sẽ hết cách.”
“Cậu không sợ nếu tôi chạy rồi, bọn họ sẽ gả chị Tình Tình của cậu đi à.”
“Sẽ không đâu.” Cậu ta : “Cho dù ba mẹ có đồng ý thì cả cũng sẽ không đồng ý…”
Giọng của cậu ta càng ngày càng nhỏ, trên mặt hiện lên một cảm giác áy náy không thể che giấu.
Tôi không biết cậu ta đã biết những gì.
Lúc này Cố Uyển Tình đã bước lên đài phát biểu.
“Ôi chúa ơi, đó là gì ?”
Có người trong đám đông vào màn hình lớn trên sân khấu và thốt lên. Cô ta còn chưa kịp phản ứng, Cố Uyển Tình bối rối quay đầu lại, thấy hình ảnh của ta và Cố Hành Chu.
“Đây có phải là loạn luân giữa em không?” Những người trong khán giả thì thầm.
Sắc mặt Cố Uyển Tình đã trắng bệch như tờ giấy. Lúc này, Cố Hành Vũ vẫn còn ở bên cạnh tôi lao tới bảo vệ Cố Uyển Tình, đồng thời hét lên gọi người tắt máy chiếu.
Đáng tiếc cậu ta mới nửa chừng, trên máy chiếu lại xuất hiện một đoạn khác, Phó Thời Tự đã sai người đi theo chụp ảnh Cố Uyển Tình và Cố Hành Chu.
“Cố Hành Vũ? Hắn chỉ là một kẻ ngốc, chỉ đâu đánh đó.”
“Vẫn là nhờ trai thông minh. Từ nhỏ, đã dạy em phải chiều chuộng nó, để mặc nó loạn, mà nó vẫn nghĩ rằng em đối với nó là tốt nhất…”
Ổ cắm máy chiếu đã bị rút phích cắm, video dừng đột ngột.
Cố Hành Vũ vẫn đang bảo vệ Cố Uyển Tình, ngơ ngác Cố Uyển Tình bên cạnh và Cố Hành Chu trước mặt, trên mặt chỉ có nụ và nước mắt không phân biệt .
Tôi biết vào thời khắc này thế giới quan của cậu ta đã sụp đổ.
14.
Cố gia đang hỗn loạn, tôi gửi cho Phó Thời Tự một tin nhắn: [Thành rồi.]
Anh ấy lập tức quay người và rời khỏi hiện trường. Đây là điều tôi luôn muốn kể từ ngày đầu tiên trở về Cố gia.
Chẳng bao lâu trò hề của Cố gia đã trở thành chủ đề nóng, ra một đợt phong ba cho dư luận. Đúng lúc người của Cố gia đang bị dư luận cắn xé, Phó Thời Tự đã hành .
Đầu tiên, một số công ty con của Cố gia bị điều tra, sau đó vấn đề lộ ra ở một số dự án lớn mà Cố gia đang thực hiện, các ngân hàng cũng bắt đầu từ chối cho vay…
Ngoài ra, Cố gia vẫn luôn là tâm điểm của dư luận, hiện tại các thương hiệu thuộc Cố gia đều bị cư dân mạng tẩy chay. Các sản phẩm cạnh tranh của Cố gia cũng bắt đầu bị thiệt , các vấn đề của sản phẩm Cố gia cũng bị phát hiện và công khai.
Và khi ba mẹ Cố bị bắt đi điều tra vì vấn đề thuế, Phó Thời Tự đã cho người vạch trần sự việc Cố Hành Chu liên quan đến vụ giet người, khiến cho ta phải trả giá.
Hóa ra nhân của Khương Hồng Phân năm đó không hề trốn nợ. Nhưng bởi vì hắn phát hiện ra chuyện Khương Hồng Phân đã tráo đổi tôi cùng Cố Uyển Tình, nên dùng chuyện đó để tống tiền bà ta, vì thế đã bị Cố Hành Chu s//át h//ại.
Sau toàn bộ những việc này, giá cổ phiếu của Cố gia đã xuống tận đáy, một phần lớn các dự án bị hủy, liên tục dính phải các vụ điều tra về thuế. Cố gia sẽ phải đối mặt với những thiệt và khoản tiền khổng lồ.
Trong quá trình này, Phó Thời Tự đã tận dụng cơ hội để mua lại nhiều hoạt kinh doanh cốt lõi của Cố gia. Đương nhiên, ấy cũng cho tôi những phần thưởng tương xứng. Ngoài việc hỗ trợ cảnh sát bắt Khương Hồng Phân, tôi vẫn tập trung toàn bộ sức lực cho việc học.
May mắn thay, ngay từ đầu tôi đã kể cho các học nghe về cuộc sống thật sự của mình nên đã lấy sự đồng cảm, nhất là khi mọi chuyện tồi tệ ập đến với Cố gia, các học lại càng cảm thấy đồng với tôi hơn.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, vụ án của Khương Hồng Phân cuối cùng đã giải quyết. Cuối cùng tôi cũng tận mắt thấy bà ta bị bắt vào tù.
Vào ngày có kết quả thi tuyển sinh đại học, Chu Tấn đã cùng tôi, giờ đã thành niên, đến trung tâm đăng ký hộ khẩu để đổi tên. Họ của tôi không phải là Cố, cũng không phải họ Khương. Thay vào đó là cùng họ với Châu Tấn, họ Châu, tên là Hướng Dương.
Từ nay về sau, tôi sẽ sống hướng về ánh mặt trời.
Sau đó, Cố Hành Vũ và mẹ Cố cũng đến gặp tôi.
Cả Cố Hành Chu và ba Cố đều ở trong tù. Cố Uyển Tình bị rối loạn tâm thần do bị kích thích quá mức, sau đó bị thương một số người nên đã bị nhốt lại.
Cảm thấy thương tâm, mẹ Cố muốn đến gặp tôi để tìm lại một chút thân đã mất. Nhưng tôi không gặp họ, tôi chỉ trả lại số tiền mà Cố Hành Vũ đã đưa cho tôi trước đó, số tiền đó đủ để họ trả những khoản nợ khổng lồ đó hay không cũng không phải là chuyện tôi quan tâm.
Nhưng không ngờ mẹ Cố lại tới cửa chặn đường tôi. Bà ấy : “Tiểu Tiểu, mẹ thật sự biết mình sai rồi.”
Nhưng tôi chỉ lặng lẽ bà ấy : “Cố phu nhân, lúc đó tôi hỏi bà, nếu tôi với bà rằng Cố Uyển Tình và Khương Hồng Phân vẫn luôn giữ liên lạc, bà có tin không? Bà còn nhớ câu trả lời của mình không?”
“Kể từ ngày đó, tôi không còn mẹ nữa rồi.”
Sắc mặt bà Cố trắng bệch.
Tôi không gì thêm nữa, chỉ rời đi, đi về phía cuộc sống mới của tôi.
[HẾT]
Bạn thấy sao?