“À, tôi đã lấy điện thoại của liên hệ với người nhà, người nhà không nhận điện thoại.
Bây giờ, đang nợ viện phí của bệnh viện, xem có thể gọi người nhà tới trả viện phí hay không?”
Diệp Viễn lạnh lẽo, người nhà của ư.
Sợ rằng những người đó còn đang muốn mau chết đi, sao có thể tới trả viện phí .
Thậm chí, còn hoài nghi, chiếc xe tải đâm ngày hôm qua, có thể là do Lâm Phi Phi và Lý Thiên Vũ sắp xếp.
“À, cơ thể của rất kỳ lạ, bị thương nặng như mà qua một đêm đã khoẻ!”, y tá tò mò Diệp Viễn.
Hôm qua, ấy có tham gia ca phẫu thuật cấp cứu Diệp Viễn.
Lúc đó, toàn thân Diệp Viễn có rất nhiều chỗ bị gẫy xương, lục phủ ngũ tạng bị thương nhiều mức độ, hơn nữa, phần não cũng bị chấn mạnh.
Nhưng không ngờ, hôm nay khi ấy kiểm tra cho Diệp Viễn thì phát hiện, những vết thương trên người Diệp Viễn đã lành lại như một kỳ tích.
Nếu không phải đúng lúc này Diệp Viễn tỉnh lại thì ấy đã không thể nhịn muốn nghiên cứu cơ thể của một chút.
“Có thể là khả năng hồi phục của cơ thể tôi khá mạnh!”
Diệp Viễn lớn, đáp lời .
Anh biết rõ, cơ thể của có thể điều đó hoàn toàn là vì nhờ vào truyền thừa Quỷ Môn.
Từ khi đạt truyền thừa của Quỷ Môn, cơ thể của đã có những thay đổi lớn.
Chỉ cần không chết, cho dù có thương nặng hơn nữa thì cũng có thể hồi phục bảy, tám phần trong thời gian ngắn.
Nhưng đương nhiên, không thể ra điều này.
Mà kể cả ra, thì sợ rằng cũng không ai tin.
“Cũng đúng!”
Y tá cũng không tò mò thêm, dù sao trên đời này cũng có rất nhiều người kỳ lạ.
Cô ấy nghề này đã lâu, có chuyện gì mà chưa từng gặp.
“Cô có thể đưa tôi tới gặp Tô Yên Nhiên không? Tôi muốn cảm ơn ấy!”, Diệp Viễn .
“Ông cụ Tô đang ở phòng bệnh bên cạnh, Tô cũng ở bên đó, tự qua đó nhé!”
“Cảm ơn !”
Diệp Viễn đi tới phòng bệnh bên cạnh, thì thấy có mười mấy người cả nam lẫn nữ đang đứng trong phòng bệnh.
Trên giường bệnh, một ông cụ râu tóc bạc trắng, đôi mắt trũng sâu, da thâm tái, là biết người mắc bệnh nặng.
Bên cạnh giường bệnh có một bác sĩ trẻ đeo kính gọng vàng, tay đeo đồng hồ hàng hiệu đang cẩn thận kiểm tra cho ông cụ.
Vài phút sau, bác sĩ ngừng tay.
“Liễu Huân, bệnh của ông tôi thế nào rồi?”
Một xinh đẹp trong bộ đồ công sở màu đen cắt may khéo léo, với đôi chân dài thẳng tắp và khuôn mặt xinh đẹp đang vô cùng lo lắng Liễu Huân.
Cô này không phải ai khác, mà chính là Tô Yên Nhiên, người đã cứu Diệp Viễn.
Liễu Huân khẽ lắc đầu : “Xin lỗi, Yên Nhiên, thời hạn của ông Tô đã đến, tất cả các cơ quan trong cơ thể đã sắp suy kiệt.
Thứ lỗi cho tôi không thể gì nữa.
Ông Tô chỉ còn nhiều nhất ba ngày, mọi người nên chuẩn bị hậu sự cho chu đáo.
Xin nén bi thương!”
Liễu Huân vừa , những người trong phòng bệnh đều như cảm thấy trời sập xuống.
Mà sắc mặt Tô Yên Nhiên cũng tái mét, nước mắt rơi đầy trên má.
“Thần y? Tôi thấy là lang băm thì có”.
Lúc này, Diệp Viễn bật chế giễu.
Bỗng chốc, mọi người trong phòng bệnh đều về phía Diệp Viễn.
“Này, bảo ai là lang băm?”
Liễu Huân khó chịu, sẵng giọng quát.
Tuy rằng Liễu Huân còn trẻ tài năng y học của ta không phải thứ có thể mang ra so sánh.
Anh ta sinh ra trong một gia đình có truyền thống nghề y.
Ông nội ta là Liễu Thanh Thiên, bác sĩ nổi tiếng nhất tại Hoa Hạ.
Bố ta là phó chủ tịch hiệp hội y học Trung y.
Mẹ ta là giám đốc bệnh viện lớn nhất thủ đô.
Từ nhỏ, ta đã đi theo bố và ông nội để học y.
Vào năm 15 tuổi, ta đã đỗ đại học Y với thành tích xuất sắc.
Sau khi học xong đại học, ta lại ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu ba năm.
Mấy năm nay ta về nước, không biết đã chữa bao nhiêu bệnh nan y.
Thậm chí, còn có một số bệnh viện lớn trong nước mời ta tới giảng dạy.
Ngoài ra ta còn nhận lời mời của Hiệp hội Y khoa nước Hoa Hạ trở thành phó chủ tịch trẻ tuổi nhất của hiệp hội.
Thế mà lúc này, ta lại bị một kẻ trông như đứa giao hàng chế giễu là lang băm.
Điều này khiến cho một người luôn kiêu ngạo như Liễu Huân cảm thấy không thể nào chịu .
Diệp Viễn lạnh lùng khẩy: “Tôi đấy.
Rõ ràng, ông lão vẫn sống ba năm nữa mà lại phán tử hình người ta.
Anh không phải là lang băm thì là gì?”
“Anh!”, Liễu Huân giận xanh mặt.
Lúc này, Tô Yên Nhiên vội đi tới trước mặt Diệp Viễn.
“Anh thật sao, ông nội tôi còn sống 3 năm sao?”
Diệp Viễn gật đầu : “Đúng !”
“Nghe ý của thì có thể chữa cho ông cụ hả?”, Liễu Huân tức giận .
“Đương nhiên! Trên đời chỉ mình tôi có thể chữa cho ông ấy!”
“…”
Nghe lời ngông cuồng của Diệp Viễn, mọi người đều không khỏi lạnh sống lưng.
Bạn thấy sao?