Tiểu Thạch Đầu nhấp một ngụm rượu mà tôi đã chuẩn bị cho chủ gánh hát, ấy tôi mỉm không gì thêm..
Tôi cố gắng dịu cảm của mình để hai tay không run rẩy, sau đó rót thêm một ly nữa cho chủ gánh hát.
Chủ gánh hát tôi với ánh mắt sáng rực, tôi không dám vào mắt ông ta, nghe ông ta chậm rãi :
“Đương Quy tiên sinh là công thần của đoàn kịch ta đây, tại sao tiên sinh không uống nó trước.”
Trong chốc lát, quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh, tôi sang Tiểu Thạch Đầu và hạ quyết tâm.
Tôi nâng ly rượu lên định tự mình uống, lại bị chủ gánh hát hất văng ly rượu đi.
Ông ta tôi từ trên xuống dưới, sau đó đôi mắt hơi nheo lại:
“Vậy mà ta không ra, Đương Quy tiên sinh vì để trả thù lại có thể đến mức này.”
Chủ gánh hát hung dữ bóp cổ tôi, khiến tôi hoàn toàn không thể kháng cự.
Kể từ khi tôi thay da người, tôi gần như trở thành một người phụ nữ, hiển nhiên không thể chống lại một người đàn ông mạnh mẽ như ông ta.
Tiểu Thạch Đầu muốn giúp tôi, rượu chim Trấm đã phát tác, ấy ngã sang một bên, ôm chặt bụng trong đau đớn rồi không ngừng phun m/á/u.
Chủ gánh hát nhấc bổng tôi, ấn lên tường, ánh mắt âm u lạnh lẽo:
“Mày có biết ai tặng cho mày con chim và bình rượu này không?”
Lúc này tôi mới nhớ ra rằng, người gọi là Tứ gia luôn ngồi trong phòng riêng trên tầng hai nên tôi không thể thấy dung mạo của ông ta.
Không ngờ, Tứ gia lại là chủ gánh hát, chim Trấm và bình rượu là một trong những nước cờ của ông ta.
Ông ta với tôi, hễ cụ Mai không còn hữu dụng, ông ta sẽ gi/ế/t ông cụ ngay.
Bây giờ thì tốt rồi, cụ Mai tặng cho ông ta một Thanh Y hoàn mỹ, ông ta mượn tay Thanh Y để ch/ế/t cụ Mai, coi như một món quà tặng cho cụ.
Từ giờ trở đi, ông ta sẽ độc chiếm tôi - Thanh Y, tôi sẽ phải hát hí kịch cho ông ta suốt quãng đời còn lại.
Giọng điệu của ông ta điên cuồng, như thể thấy tương lai sắp sở hữu một núi vàng, tôi là một cây kim tiền đúng nghĩa.
Ông ta cho tôi biết, thực ra cha tôi là sư huynh của ông ta, năm đó khi cha tôi rời đi đã giao lại đoàn kịch cho ông ta.
Cha tôi cũng là Thanh Y, không phải loại Thanh Y thay da người, vì công việc kinh doanh của đoàn kịch luôn ảm đạm.
Vì kế sinh nhai của đoàn kịch, ông ta đi khắp nơi tìm kiếm Thanh Y, họ đều là những kẻ yểu mệnh không thể sống lâu.
Cuối cùng ông ta biết đến cụ Mai, sau đó đánh chủ ý lên người cha tôi.
Tình cờ là hai con và vợ của cha tôi lại đáp ứng các điều kiện của một Thanh Y hoàn mỹ.
Vì sau khi thời buổi hỗn loạn, ông ta “tốt bụng” thu nhận hai chị của tôi.
Hai chị bị cụ Mai lột da khi còn sống, họ với cha tôi rằng các chị qua đời vì bệnh dịch hạch.
Cha tôi bị bắt đi là kế hoạch của ông ta, trong hơn một năm ấy, cha tôi bị giam cầm trong đoàn kịch.
Ông ta biết cha nhất định sẽ cho mẹ chuyện này, đến khi cha cùng đường rồi mới đến nhờ vả vị sư đệ này.
Nhưng ông ta không thu nhận tôi mà phái người với mẹ tôi rằng đoàn kịch rất nghèo khổ, chỉ thu nhận một số trẻ mồ côi.
Người cử đến từng bước thao túng tâm lý của mẹ tôi, để mẹ tôi nghĩ ông ta không thể nuôi nấng một đứa trẻ trong thời buổi loạn lạc ấy .
Cuối cùng, chỉ còn lại bà và đứa con bị ch/ế/t đói, không ai có thể sống sót cả.
Vì , mẹ tôi quỳ trong tuyết rồi ch/ế/t cóng, chỉ để tôi sống sót bước vào đoàn kịch.
Tôi trở thành điểm yếu để bọn họ ép buộc cha tôi, người bị buộc phải khâu ba tấm da lên người.
Da người là thứ rất xấu xa, năm đó khi tôi nghe quỷ khúc, vốn dĩ tôi sẽ phải ch/ế/t.
Cuối cùng cha tôi lén gánh vác tai họa thay tôi, t/ự t/ử ch/ế/t ở trong đoàn kịch.
Đoàn kịch mất Thanh Y nên đành phải tìm tới Tô tiên sinh, để ông ấy tạm thời thay thế vị trí Thanh Y.
Mà tôi trở thành người kế thừa của cha, bất kể là chủ gánh hát hay cụ Mai, bọn họ đều cần tôi con gà đẻ trứng vàng.
Chủ gánh hát khành khạch:
“Nếu đã đi đến bước đường này, tao không ngại cho mày biết vài chuyện.”
"Năm đó người cứu Tô tiên sinh ra ngoài chính là tao, da người của ông ta không bị biến mất, mà bị tao hủy.”
“Nếu để ông ta biết mình có thể biến trở lại như xưa thì chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn hát cho tao nữa…”
Bạn thấy sao?