Quỷ Đào Hoa – Chương 4

Q.UỶ ĐÀO HOA (P4/4)

Tác giả: 故事鸥​

Dịch: Mộng không thường

。 ・: *: ・ ゚ "★ ,。 ・: *: ・ ゚

12.

"Nếu đã đến rồi, thì..."

"Đều ở lại hết đi!"

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Vương Tiểu Hoa đã ở trước mặt tôi, đưa tay mình ra che mắt thân lại.

Song, tôi lại không bị bọn họ phát hiện.

Lúc này tôi mới hiểu ra, có lẽ tiếng của thân ban nãy đã khiến đám bọn họ phát hiện ra vị trí của ấy!

May thay thân cũng không phải kẻ vô dụng, ấy lấy ra một nắm gạo ở trong túi, hung hăng rắc ra bốn phía.

Theo gạo rơi xuống, màu hồng ấm áp trong căn phòng này đã rút đi, cảnh tượng hiện ra trước mắt tôi đã biến thành một không gian im ắng tối tăm.

"Mau đi!"

Ngay lúc này, thân đã thoát khỏi ràng buộc, lập tức kéo tôi tông cửa chạy ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, ấy dán một lá bùa vàng lên cửa bằng tốc độ cực kỳ nhanh.

Từ trong cánh cửa phát ra tiếng gào thét thảm thiết, theo sau là tiếng cào cửa gay gắt.

"B//ùa này của tớ chỉ có thể vây nhốt đám đó một lúc thôi, chúng ta bắt buộc phải mau chóng rời khỏi!"

"Bây giờ tớ đã bị phát hiện, chuyện hay không cũng không sao, chị hai, cậu tuyệt đối không chuyện!"

Vừa , thân tiếp tục kéo tôi chạy xuống tầng.

Còn tôi cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể theo sát bước chân của ấy.

Một tầng, hai tầng, ba tầng...

Sau khi chúng tôi xuống hết cầu thang bốn tầng, tiếng gào thét thảm thiết và tiếng cào cửa kia vẫn chưa tan biến.

Mà lúc này tôi quay đầu lại mới phát hiện. Sau lưng chúng tôi...

Vẫn là 404!

...

Thôi xong! Là qu//ỷ chặn tường!

Tôi lập tức nhận ra điều này.

Mà lúc này, thân cũng dừng bước lại, sau đó đỡ tường đứng vững.

Giờ này tôi mới để ý trên chân ấy đều là m//á//u, trên tay ấy cũng toàn là m//á//u.

Không biết từ bao giờ mà trên mặt ấy đã xuất hiện hai dấu tay qu//ỷ, còn trong mắt ấy đang chậm rãi chảy là huy//ết lệ.

"Không sao, tớ chỉ bị qu//ỷ che mắt, đợi lát nữa sẽ hết."

Lúc này mà thân vẫn còn an ủi tôi, thấy dáng vẻ này của ấy, hô hấp của tôi cũng gần như ngừng lại.

Ra sao tôi cũng không thể ngờ lần này vì tôi mà thân lại phải chịu thương nặng như thế này.

Nước mắt máu bất giác chảy xuống, khi tôi sắp khóc thành tiếng, thân đã b//ịt kín miệng tôi, ra hiệu tôi đừng phát ra tiếng.

Ngay sau đó, dường như ấy đã phát hiện ra gì đó, gấp gáp ra dấu tay với tôi.

Đây là dấu tay chúng tôi đã hẹn sẵn lúc trước là khi gặp ngu//y hi//ểm, ấy sẽ nhắc tôi cần mở túi gấm ra.

Nhìn thấy dấu tay, tôi vội vàng lấy túi gấm đó ra khỏi túi.

Trong túi gấm xuất hiện nét chữ quen thuộc, bên trên viết một câu thế này.

"Khi gặp phải ng//uy hi//ểm, niệm ba lần ngữ này là có thể hóa giải ng//uy hi//ểm."

"T//à m//a tránh xa, không gì ki//êng kỵ!"

Mà lúc này, dòng m//á//u đỏ tươi đã tràn ra qua khe cửa của phòng 404.

Từng chút lan đến bậc thang chúng tôi đứng.

Từ trong dòng máu xuất hiện ba khuôn mặt mỉm dữ tợn, cơ thể Châu Thanh Thanh, Vương Tiểu Hoa, Bạch Tuyết Đình quấn lấy nhau, giống như tóc tết sam.

Tay chân hoàn toàn dung hòa với nhau, chỉ có thò ra ba cái đầu.

"Tìm thấy mấy người rồi!"

Trong nháy mắt, tôi đã chìm vào trong bóng tối…

13.

Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi vẫn ở trong phòng ký túc xá 404 như cũ.

Bọn họ đã đi đâu rồi!

Bạn thân đâu?

Bạn thân còn sống không?

Nghĩ đến đây, tôi lập tức niệm ngữ trong túi gấm.

Thế ...

Lời còn chưa phát ra, trong đầu tôi đã xuất hiện một câu thế này.

"Chúng ta đã gặp phải qu//ỷ chặn tường, thân cũng bị qu//ỷ che mắt..."

"Còn tôi thì sao? Có khi nào tôi cũng đã trúng t//à?"

Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ đến lời Châu Thanh Thanh trước kia...

"Các cậu sai rồi."

"Cả ngày hôm nay cậu ấy vẫn không chuyện, là do cậu ấy đã hoàn toàn biết hết rồi."

Cô ta, tại sao lại biết rằng tôi đã biết chân tướng chứ?

Trừ khi...

Cô ta vẫn luôn ở bên cạnh tôi!

...

Cô ta ở bên cạnh tôi?

Cô ta chắc chắn ở bên cạnh tôi!

Không thể là thân, bởi vì sau lần trước tôi đã cực kỳ cẩn thận, thân từng m//a qu//ỷ chỉ có thể giả trang ngoại hình, không thể giả mạo tính cách.

Vậy thì...

Rốt cuộc là như thế nào đây?

Tôi tỉ mỉ nhớ lại những gì liên quan đến m//a qu//ỷ mà thân với tôi.

"Ma quỷ này giỏi nhất l//ừ//a người! Qu//ỷ che mắt, quỷ chặn tường rất dễ khiến cậu mụ mị đầu óc, xem nhẹ ngu//y hi//ểm!"

"Lệ qu//ỷ lợi thậm chí có thể ám lên người, khiến cậu bất tri bất giác rơi vào bẫy!"

Trừ khi...

Là tôi bị ám, đổi mất chữ trong túi gấm!

Mà lúc này, tôi lại sang tờ giấy kia.

Chữ bên trên hoàn toàn là chữ giản thể, từng chữ ngay ngắn, thoạt không có vấn đề gì.

Nhưng, đó là chữ của tôi!

Bạn thân là thầy đoán mệnh, ấy có thói quen viết chữ phồn thể!

Cái này, tuyệt đối không thể do ấy viết! Tuyệt đối không phải!

...

Giống như cái bẫy Lý Minh thiết kế cho tôi lần trước bằng cách mộng trong mộng, é//p tôi chuyện, é//p tôi hủy b//ùa kia.

Bọn Châu Thanh Thanh lúc này cũng như , đang thiết kế bẫy cho tôi, muốn tôi chuyện.

Nói cách khác...

Chỉ cần tôi không chuyện, bọn họ tạm thời sẽ không h//ại tôi.

Thế , thân thì sao?

Tôi buộc phải c//ứu thân ra ngoài!

Mặc dù bình thường tôi ng//u ngơ, bây giờ vì c//ứu thân, tôi cũng chỉ biết mau mau nghĩ cách.

Mà lúc này, tôi cúi đầu thì thấy b//ùa cuối cùng mà thân cho tôi.

"Chỉ cần xé nó là có thể ph//á giải ảo cảnh!"

Nghĩ đến đây, tôi vội vã xé nó.

Sau khi nó bị xé, trong phòng ký túc xá gần như mất màu sắc .

Từ màu hồng ấm áp từng bước biến thành trắng đen.

Còn hiện tại, thứ tôi thấy chính là ba n//ữ qu//ỷ đang mặc áo đỏ bay lơ lửng.

Bạn thân đang chảy m//á//u bị bọn họ giữ chặt, sắp đưa vào sợi dây trong không trung...

14.

Lần này, tôi chỉ cảm thấy một cơn giận dữ đang cháy từ đáy lòng.

Nhưng tôi không gì, chỉ thời gian trước, sau đó tôi lấy bật lửa ở trong túi, đốt người giấy trên giường.

Ngọn lửa lập tức thu hút sự ý của mấy n//ữ qu//ỷ trong phòng, cho đến khi người giấy hoàn toàn bị ngọn l//ửa nuốt chửng, tôi mới lên tiếng.

"Không phải mấy người muốn tìm thế thân à? Tôi ở đây này!"

"Nhưng bây giờ người giấy đã cháy rồi, chỉ còn lại hai thế thân là tôi và ấy."

"Nếu mấy người đã thân thiết đến thế thì ai muốn ở lại đây?"

Nghe thấy lời tôi , mặt của ba n//ữ qu//ỷ kia trở nên h//ung d//ữ.

Sau đó, tất cả bọn họ đều lao về phía tôi.

Thế , cơ thể của tôi chỉ có một, rất nhanh bọn họ đã đ//ánh lẫn nhau.

Tôi chỉ cảm thấy đầu mình đau đớn, trong dạ dày giống như có vô số Tôn Ngộ Không đang đ//ánh nhau.

"Tôi trước! Thế thân này phải cho tôi mới đúng!"

"Bạch Tuyết Đình dựa vào đâu hả! Cô ta là tôi trúng trước!"

"Vương Tiểu Hoa, Bạch Tuyết Đình hai người dừng tay lại cho tôi! Nếu không phải tôi đề xuất, có thể tìm nhiều thế thân như này sao! Đứa này phải thuộc về tôi mới đúng!"

Những giọng này không ồn ào trong đầu tôi quá lâu, bởi vì...

"Ò ó o..."

Trời, sáng rồi...

...

Sau đó, thân và tôi đã tĩnh dưỡng một khoảng thời gian.

Mắt của thân vẫn tốt, nghỉ ngơi hai ngày đã khôi phục lại bình thường.

Thế , khi lấy chiếc đinh trên chân ra, tiếng thất thanh của ấy đã vang vọng khắp cả b/ệ/n/h vi//ện.

Vì điều đó mà khoảng thời gian sau đó tôi đã trâu ngựa để cho ấy sai khiến, tôi cũng coi như báo đáp ân của ấy.

Sau này, tôi livestream trở lại, người hâm mộ cũng rất vui khi thấy tôi quay về.

Tôi cũng kể trải nghiệm lần này và đã thu hút không ít người hâm mộ mới.

Nhưng không qua bao lâu đã có đại ca gửi tin nhắn cho tôi...

"Thôn Côn Lôn Quỷ gần Lâm Giang rất tà ma!"

"Hay là chị hai đi livestream chút đi, chỉ cần dám, đến khi đó tr//ai tôi hàng ngày tan ca đều tặng tên lử//a cho !"

"Không phải chủ live chỉ cần quà đủ thì em g//ái luôn sẵn sàng à!"

Nhưng tôi nhớ tới trải nghiệm lần trước, chỉ trả lời đại ca một câu.

"Em g//ái không phải mèo chín m//ạng, mạng nhỏ chỉ có một mà thôi."

Còn có người gửi cho tôi ảnh cơ bụng tám múi, tam giác ngược, muốn kết với tôi.

Mà tôi lại nhớ tới qu//ỷ đào hoa kia, sau cùng chỉ đáp lại ta một câu.

"Nếu như tr//ai thật lòng ấn nút like có không?"

- Hết -

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...