Quỷ Đào Hoa – Chương 2

Q.UỶ ĐÀO HOA (P2/4)

Tác giả: 故事鸥​

Dịch: Mộng không thường

。 ・: *: ・ ゚ "★ ,。 ・: *: ・ ゚

4.

"Sao bên trong lại chứa cái này?”

"Sao tớ nghe mẹ tớ trong bùa bình thường đều không có gì cả, chỉ có nguyền rủa mới…”

Bạn cùng phòng Châu Thanh Thanh vừa , mắt cũng sang tôi.

"Điều này không thể! Việc này chắc chắn không có khả năng!”

Tôi đương nhiên không tin, dù sao thân và tôi cũng là lớn lên nhờ uống chung một bầu sữa.

Mẹ ấy và mẹ tôi là thân rất thân, nghe nhà ấy ở thôn Côn Lôn Qu//ỷ, do không biết đã chọc phải cái gì mà một nhà bảy người ch*t hết trong một đêm, chỉ còn lại một đứa trẻ là ấy.

Lại vì trong thôn không có người thân còn sống, cộng thêm thân thật sự có duyên với tôi, thế nên mẹ tôi đã bế ấy về nuôi.

Mặc dù từ nhỏ ấy có thể thấy những thứ k//ỳ qu//ái hiếm lạ, điều này không hề ngăn cản việc chúng tôi thương ấy.

Vì thế tuy chúng tôi không có quan hệ huy//ết thống, điều này không cản trở việc chúng tôi giống như chị em ru//ột.

Vì lẽ đó cho dù sau này ấy đi thầy b//ói quẻ gì đó, tôi cũng chưa bao giờ c//ắt đứt quan hệ với ấy.

Thế nên, thân sao có thể tôi !

Mà vào đúng lúc này, cùng phòng Vương Tiểu Hoa bên cạnh cũng hô lên.

Cô ta là người có phản ứng nhanh nhất trong phòng ký túc xá, ta đã điều tra ra tài liệu.

"Này này này! Các cậu mau xem đi!”

"Bù//a này sao lại kỳ qu//ái như chứ, xem ra dường như không phải b//ùa bảo vệ gì đó, hình như, hình như là đang ngu//yền r//ủa!”

Đầu tiên tôi sững sờ, ngay lập tức chạy vội đến trước bàn của Vương Tiểu Hoa, cẩn thận đọc.

Chỉ thấy trên giao diện mạng lúc này hiển thị sáu chữ bằng m//á//u - Cấm thuật bảy ngày ngu//yền r//ủ/a…

5.

Cả đêm này, tôi vẫn không thể vào giấc .

Một là tôi nhớ đến ngày tháng sống trác táng trong mơ với Lý Minh lúc trước, hai là vì bảy ngày nguy//ền r//ủa đó, ba là tôi nhớ đến Châu Thanh Thanh bị b//ùa kia bỏng.

Nghĩ đến đây, tôi trăn trở ngược xuôi không tài nào ngủ nổi.

Đột nhiên, tôi cảm thấy buồn đi vệ sinh, ngay khi tôi định xuống giường đi vệ sinh lại phát hiện có chỗ nào đó không hợp lý!

Ban công có người!

Nhưng trên mấy giường bên cạnh đều phát ra tiếng hít thở đều đặn, hơn nữa…

Trên mỗi giường đều có người!

Bấy giờ qua ánh trăng yếu ớt tôi mới phát hiện, bóng người trên ban công là…

Lý Minh đang nghiêng đầu…

Lý Minh đang nghiêng đầu, bay lơ lửng!

Lúc này, tôi hoàn toàn không dám phát ra tiếng, cơ thể chui vào trong chăn theo vô thức.

Dù tôi tr//ốn trong chăn vẫn để hé ra một khe hở, theo dõi hình ở bên ngoài.

Nhưng vào lúc này, cảnh tượng càng đáng sợ hơn đã xảy ra!

Không biết từ bao giờ, Lý Minh đã đi đến dưới giường tôi…

"Vợ ơi, em đang ở đâu?”

"Không phải chúng ta đã sẽ mãi mãi ở bên nhau sao?”

"Sao bây giờ em lại muốn tr//ốn ?”

Nói rồi thò một cánh tay vào trong chăn của tôi, lập tức vén chăn của tôi ra!

Đối mặt với huống trước mặt, tôi muốn hét lên theo bản năng.

Nhưng đến cùng, tôi vẫn nhớ đến lời thân từng .

"Không chuyện! Tuyệt đối không chuyện!”

Tôi cứ b//ịt chặt mồm, sau đó đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Lý Minh.

Nhưng may thay, ấy dường như không thấy tôi thật, cũng không chạm vào tôi!

Qua một lúc lâu, ấy đã biến mất.

Nhưng tôi còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã cảm thấy đầu óc trở nên quay cuồng, qua hồi lâu mới mở mắt…

...

Vừa mở mắt, tôi phát hiện mình lúc này không có ở trong phòng ký túc xá mà là ở trong khách sạn quen thuộc.

Lý Minh đứng ở trước giường, hiện giờ đang mỉm , muốn thân mật với tôi.

"Vợ ơi, nhớ em quá!”

"Anh mới đi tắm cái mà sao em đã ngủ lăn quay mất rồi!”

"Nào, ph//ạt em gọi một câu chồng ơi, nghe thử xem.”

Trong nhất thời, tôi có hơi mông lung, không rõ đâu là mơ, đâu là hiện thực.

Nhưng khi ấy muốn chạm vào tôi, tôi đã lập tức nhớ tới lời thân .

"Tuyệt đối không chuyện!”

Tôi ngậm chặt miệng mãi, không năng gì.

"Sao không gọi chồng ?”

Lý Minh .

Trong phòng vô cùng an tĩnh, ngay sau đó giọng của Lý Minh đã thay đổi, trở nên cực kỳ sắc bén.

"Sao không gọi chồng hả!”

Lý Minh trừng to mắt như quả bóng bàn, giọng điệu cũng cao vút thêm mấy độ.

Nhưng, tôi vẫn một mực im lặng không lên tiếng.

Cứ như , không bao lâu sau, Lý Minh đã biến mất, còn tôi vẫn đang ở trong phòng ký túc xá như cũ.

Chỉ là phòng ký túc xá vốn nên yên tĩnh, bây giờ lại không yên tĩnh chút nào.

Trong phòng lại phát ra uỳnh uỵch, giống như là có hai người đang "đ//ánh nhau” trên giường phát ra âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Đầu tiên là giường của Hoàng Thanh Thanh, sau đó là giường của Bạch Tuyết Đình, cuối cùng là giường của Vương Tiểu Hoa.

Còn tôi thì không dám lên tiếng.

Tôi thật sự không dám lên tiếng…

6.

Sáng sớm ngày hôm sau, trong phòng ký túc xá đã náo lo//ạn hết lên, đêm qua Lý Minh đã đến tìm bọn họ.

"Làm sao bây giờ! Việc, việc này phải giải quyết thế nào đây!”

Trong mơ Lý Minh gặng hỏi bọn họ, muốn é//p bọn họ ra tôi đang ở đâu.

Đồng thời ấy còn u//y hi*p bọn họ, nếu như không ra tung tích của tôi thì sẽ bắt bọn họ tới thay thế tôi!

Mà lúc này, tôi cũng hiểu rõ rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

"Phải sao! Phải sao bây giờ!”

Nói rồi, Bạch Tuyết Đình g//an bé nhất trong phòng ký túc xá đã bắt đầu òa khóc!

Mà lúc này, Vương Tiểu Hoa phản ứng nhanh nhất cũng kêu lên.

"Nhất Nhất, đêm qua cậu có mơ thấy người đ//àn ô//ng đó không?”

Nghe lời này, tôi cũng vội đáp không có, cũng không kể những gì tôi thấy đêm qua, bao gồm cả việc không lên tiếng cho bọn họ nghe.

"Nói cách khác, b//ùa bình an gì kia thật sự có tác dụng!”

Nói rồi, Vương Tiểu Hoa sang tôi.

"Nhất Nhất, tớ tin thân cậu chắc chắn sẽ không cậu.”

"Nếu như là , cậu có thể tìm thân cậu lấy thêm mấy b//ùa bình an cho bọn tớ không? Hiện giờ tớ thật sự rất s//ợ!”

Nhưng…

"Bạn thân tớ bây giờ không ở Lâm Giang, hay là… tớ hỏi thăm giúp cậu?”

Nghe tôi , tất cả đôi mắt trong phòng ký túc xá đều lập tức tập trung trên người tôi.

, tôi đã gọi đi//ện tho//ại cho thân.

Trong khi gọi, tôi đã hết sự việc gặp phải hiện giờ với thân.

Chỉ có điều thân bây giờ đang ở nơi khác, thật sự không có cách biến ra b//ùa bình an cho tôi .

, ấy đưa ra một cách cho tôi.

"Nhất Nhất, hay là bây giờ cậu cắt b//ùa bình an ra bốn phần trước.”

"Như , một người một phần là có thể bảo vệ tất cả mọi người trong phòng các cậu rồi.”

Nhưng mà…

B//ùa này, thân từng

"Tuyệt đối tuyệt đối không h//ủy nó!”

Vả lại…

Bạn thân cũng gọi Nhất Nhất, ấy chưa bao giờ gọi tôi là Nhất Nhất cả, mà chỉ gọi tôi là chị hai thôi!

Người ở đầu dây bên kia tuyệt đối không phải thân! Tuyệt đối không phải!

7.

Sau khi xác nhận điều này, tôi , sau đó thì cúp đi//ện tho//ại, chỉ có điều sau đó tôi không có lên tiếng nữa.

Thậm chí tôi còn khống chế hô hấp của mình, giống như trong phim c//ương th//i , không để lộ ra chút dương khí nào.

Mà lúc này, trong phòng ký túc xá cũng trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Nhất Nhất, cậu thấy thân cậu cũng rồi, chỉ cần cắt b//ùa .”

"Chậc, cậu cầm kéo qua đây cắt đi!”

Nói rồi, cùng phòng Châu Thanh Thanh đưa cái kéo trong tay đến cạnh ghế tôi.

Nhưng lúc này đây…

Tôi đã chạy đến cửa rồi!

Bọn họ, không thấy tôi!

Bọn họ, cũng không thấy tôi!

Nhưng sao tôi cũng không ngờ , không biết bên cửa rơi một chiếc đinh từ bao giờ.

Đinh lập tức đ//â//m vào bàn chân tôi, cơn đau dữ dội khiến tôi không nhịn mà kêu lên.

"A.”

“Hóa ra, em ở đây.”

"Bây giờ, em có thể tiếp tục kết hôn với rồi…”

Lúc này, ba người trong phòng ký túc xá đều về phía tôi.

Mặt của bọn họ, toàn bộ biến thành mặt của Lý Minh!

Cơ thể bọn họ không đậy, cổ lại trở nên rất dài.

Cứ thế cả ba cái đầu đã đến gần tôi.

Chỉ có điều khi bọn họ dùng cổ qu//ấn ch//ặt lấy tôi, b//ùa tôi nắm chặt trong tay lại lần nữa lóe lên ánh sáng đỏ.

"A!!!”

"Làm sao có thể!”

Ba Lý Minh phía đối diện phát ra tiếng kêu gào gay gắt, nháy mắt đã hóa thành tro bụi rải rác ở trong phòng.

Và tôi thấy dưới chân của mình đã xuất hiện một lỗ đen, ngay lập tức tôi bị cuốn vào vực thẳm…

...

Khi tôi tỉnh lại lần nữa, bên cạnh là Châu Thanh Thanh, Bạch Tuyết Đình và Vương Tiểu Hoa đang lo lắng.

Bọn họ quan tâm hỏi tôi, có phải mơ thấy ác mộng không.

Lúc này tôi mới phát hiện, trên người tôi dinh dính, trên ga trải giường đã ướt đẫm mồ hôi của tôi.

Bọn họ tôi đã nằm trên giường cả một ngày, còn muốn đo nhiệt độ cơ thể cho tôi, xem xem tôi có bị sốt hay không.

Mà lúc này, tôi cũng mới ý thức .

Hóa ra, tôi vẫn luôn nằm mơ.

Hơn nữa còn không biết từ lúc nào, b//ùa đã bị tôi nắm chặt trong tay.

Nếu như tôi thật sự xé rách b//ùa ở trong mơ, có khi…

Tôi sẽ không tỉnh lại nữa!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...