Quốc Công Phu Nhân [...] – Chương 4

4.

Gần đây Biên Hạc mỗi ngày đều về rất muộn, nến trong phòng Trương Bảo Nhi sẽ sáng cả đêm, chỉ để đợi Biên Hạc về cùng nghỉ ngơi.

Hôm nay, Biên Hạc không về suốt đêm, Trương Bảo Nhi sốt ruột đi đi lại lại bên ngoài phòng, lúc trời gần sáng, nàng cầm nến quỳ ngoài phòng ta, từng tiếng kêu "Phu nhân."

Ta đứng dậy khoác một chiếc áo choàng màu trắng trăng, mở cửa thấy mắt nàng chứa đầy nước mắt, mu bàn tay đỏ ửng, còn có vài giọt nến chưa khô.

Chưa đợi ta mở lời hỏi nàng có chuyện gì, nàng đã khóc như mưa cầu xin ta vào cung cứu mạng Hạc lang của nàng.

"Phu nhân, hôm qua Hạc lang đã với ta rằng Ngũ vương gia có ý định giáng tội chàng, hôm nay suốt đêm chàng không về, chắc chắn là bị Ngũ vương gia cản trở, phu nhân, cầu xin người vào cung cứu Hạc lang đi."

Ta lạnh lùng nàng, sau đó cởi áo choàng của mình ra, khoác lên người nàng, không một lời.

Nàng dùng sức kéo áo choàng màu trắng trăng xuống, ném xuống đất, hừ lạnh một tiếng.

"Quốc công gia cũng là phu quân của người, huống hồ người còn là chính thất phu nhân, Ngũ vương gia vẫn luôn có ý với người, mà người lại không muốn vào cung cầu cho Hạc lang."

Ta có thể cầu xin gì cho hắn chứ, nếu Thái tử thật sự bị định tội, ta là Quốc Công phu nhân, cũng khó thoát khỏi tội.

Ta xuống nàng từ trên cao, dáng vẻ thâm này ngược lại khiến ta có chút lòng thâm này không liên quan đến ta.

Ta quay người về phòng, bảo Nhẫn Đông gọi người đến dìu Trương Bảo Nhi về phòng, đừng để nàng bậy bạ nữa.

"Chiếc áo choàng đó..."

Ta hờ hững đáp: "Đốt đi, giờ thấy nó thật chướng mắt."

Sáng hôm sau Biên Hạc mới về phủ, hôm nay hắn cả ngày không ra khỏi phủ, lệ mang điểm tâm đến cho ta.

Chỉ là hắn mang điểm tâm đến phòng ta, trên đường lại gặp Trương Bảo Nhi, ta vẫn chưa nếm thử tay nghề của đầu bếp Phất Xuân lâu.

Trương Bảo Nhi đánh đổ điểm tâm xuống đất, vừa khóc vừa chất vấn Biên Hạc.

"Ta cả đêm lo lắng cho chàng, còn vì chàng đi cầu xin Lâu Ương Ương, để nàng vào cung cứu chàng, mà chàng lại mang điểm tâm đến cho nàng."

Lòng Biên Hạc thắt lại: "Sao nàng lại bảo nàng ta vào cung cứu ta."

"Chẳng phải Ngũ vương gia vì không chiếm nàng ta nên mới liên tục
trút giận lên chàng sao?"

Biên Hạc phẩy tay, thở dài, nàng là đàn bà con không hiểu gì cả.

Trương Bảo Nhi tức giận giẫm nát bánh trên đất, vào Biên Hạc hắn bị ta liên lụy còn đối xử tốt với ta, cuối cùng là phụ bạc nàng.

Nghĩ lại, Biên Hạc tự biết không có mặt mũi gặp ta, hắn quay người về phòng mình, cũng không đến chỗ ôn hương mềm mại của Trương Bảo Nhi.

Tống di nương , quốc công gia rõ ràng là vì chuyện Thái tử mới bị Ngũ vương gia giam giữ, còn ta mới là người bị quốc công gia liên lụy.

Lư di nương , Trương Bảo Nhi là người kiêu ngạo tự phụ như , cũng vì quốc công gia mà quỳ xuống cầu xin ta, bọn họ thật sự là sâu nghĩa nặng.

Nhẫn Đông , thật đáng tiếc cho đĩa bánh đó, nàng ấy đã sớm muốn nếm thử tay nghề của đầu bếp Phất Xuân lâu.

Ta vốn đồng ý với lời Tống di nương hóa ra, Biên Hạc bị giam giữ không phải vì Thái tử, mà thực sự là vì ta.

Đêm xuống, Biên Hạc đến tìm ta, còn đuổi Nhẫn Đông đi.

Ta thấy hắn mãi không gì, ta mở lời trước.

"Quốc công gia nếu không có chuyện gì thì xin mời về, nếu không ta không biết phải giải thích thế nào với Trương di nương."

Hắn nhíu mày: "Nàng là chính thất còn nàng ấy là trắc thất, nàng cần gì phải giải thích với nàng ấy."

Lại một hồi im lặng.

Hắn ngồi bên mép giường, ta ngồi bên bàn trà, ngọn nến lúc sáng lúc tối.

"Thái tử hạ độc mưu hoàng đế đã bị định tội, hoàng đế đã không qua khỏi một tháng."

"Tam vương gia và Tứ vương gia sớm tối khó bảo toàn, hiện tại, hoàng vị đại khái là của Ngũ vương gia."

Ta nghịch chén trà trong tay: "Quốc công gia chuyện triều chính với một nữ nhân như ta gì?"

Hắn rất cố gắng tìm kiếm điều gì đó trong mắt ta lại không tìm thấy gì.

"Tối qua, Ngũ vương gia tìm ta chuyện riêng, hắn , hắn , nếu hắn đăng cơ, hắn sẽ cưới nàng, phong nàng hoàng hậu."

Ta không thể kìm nén sợi dây trong lòng nữa, cuối cùng hắn vẫn nảy ra ý tưởng đấy.

Ta đứng dậy, thân hình lảo đảo, vừa vừa không , Biên Hạc đi tới đỡ ta, sau đó lại ngẩng đầu lên.

Ta né tránh ánh mắt hắn, cổ họng đột nhiên trào lên một luồng máu tanh, không phát ra âm thanh, sắc mặt rất khó coi.

"Ương Ương, Ương Ương, sao , Ương Ương."

Hắn thấy ta thân hình không vững, cố gắng không nên lời, có chút hoảng hốt.

Ta khó khăn phát ra âm thanh khàn khàn từ cổ họng.

"Ta, Lâu Ương Ương sống là người nhà họ Biên, c h ế t là ma nhà họ Biên."

Đột nhiên, ta phun ra một ngụm máu tươi, ngã vào lòng Biên Hạc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...