Quên Đi – Chương 3

8.
Tôi không sao, tôi sao có chuyện gì cơ chứ?

Là điện thoại bị hư hay bánh ngọt ăn không ngon?

"Không sao vẫn ổn mà, mọi chuyện thật thú vị ha ha." Tôi cảm thấy chuyện của Lục Cẩn Niên đủ thú vị, đủ cẩu huyết.

Mọi người ngơ ngác nhau.

Bố mẹ tôi vừa giận vừa lo, sợ đầu óc tôi có vấn đề lại cầu bệnh viện đến kiểm tra lần nữa.

Kết quả vẫn bình thường.

Nhưng hình như ai cũng nghĩ tôi bất thường.

Chú Lục không chần chừ thêm nữa, hùng hổ đi bắt người.

Ngày thứ ba, ấy đã mang Lục Cẩn Niên đến.

Lục Cẩn Niên bước vào phòng bệnh, tôi với vẻ mặt lo lắng và áy náy.

"Tuế Tuế em không sao chứ? Kỳ thực đã sớm muốn đến gặp em Lê Hiểu Hiểu mới xuất viện, sức khỏe còn rất yếu, cần phải thu xếp mọi chuyện cho ấy trước..."

Lục Cẩn Niên ngồi xuống rồi giải thích.

Tôi ta chằm chằm.

Phải một điều, người đàn ông xa lạ này rất đẹp trai.

Cao gần một mét chín, dáng người cao ráo đĩnh đạc cộng với mũi cao mắt to, muốn xấu cũng không .

"Chú Lục, dì Vương hai người khi nào lại có thêm đứa con trai, còn lại đẹp trai đến như ." Tôi khen ngợi một câu.

Lục Cẩn Niên ngẩn người, nhướng mày cầm lấy tay của tôi: "Tuế Tuế, là Lục Cẩn Niên, chúng ta là thanh mai trúc mã, em đừng giận dỗi nữa..."

Anh ta còn chưa dứt câu, tôi đã bất giác rút tay về, cau mày khó chịu.

Anh ta là ai chứ, sao có thể tùy tiện chạm vào tay của tôi?

Lục Cẩn Niên ngây ngẩn, lập tức cúi đầu khổ: "Bố em bị mất trí nhớ, biết em chỉ là đang giả vờ thôi. Em ghét thật xin lỗi Tuế Tuế, là sai, em hãy nghe ..."

Anh ta lại lần nữa nắm lấy tay tôi.

Tôi càng nhíu mày sâu hơn, hất tay ta ra: "Anh chứ? Đừng có chạm vào tôi!"

9.
Lục Cẩn Niên không nghĩ tới phản ứng của tôi kịch liệt đến hất cả tay ta ra như .

Anh ta vừa chua xót vừa lúng túng, gục người ôm đầu, thanh âm khàn khàn: "Anh không chạm vào em nữa, biết tổn thương em quá nhiều Lê Hiểu Hiểu sắp c hết rồi. Em cũng biết mà, ấy là một người khốn khổ, gia đình nghèo khổ ngay cả cuộc sống cũng khổ chưa từng có nỗi một ngày tốt lành."

Lục Cẩn Niên ngẩng đầu: "Cô ấy vì mà lãng phí cả thanh xuân, hiện tại lại như . Anh không thể thờ ơ cũng không thể trơ mắt ấy đau đớn."

"Mạng người chẳng lẽ không quan trọng bằng tiệc đính hôn của chúng ta sao?"

Lục Cẩn Niên chất vấn tôi.

Còn bố mẹ tôi thì sắp tức chết rồi.

Chú Lục đánh một cái bốp vào đầu Lục Cẩn Niên: "Mày câm miệng cho tao, đây không phải là vấn đề tiệc đính hôn! Cái gì mà Lê Hiểu Hiểu này Lê Hiểu Hiểu nọ, chẳng lẽ nó quan trọng hơn Từ Tuế sao?"

"Bố không thể so sánh như , Hiểu Hiểu bị u ng thư, ấy đã trả một cái giá quá đắt cho con." Lục Cẩn Niên phản bác.

Trong lòng tôi buồn bực, tôi mới không thèm cái tiệc đính hôn gì đó, cũng không để ý ai quan trọng hơn ai, chỉ là bị người đàn ông xa lạ này chạm vào hai lần tôi cảm thấy có chút buồn nôn.

"Anh đừng tranh cãi ầm ĩ nữa, tôi không muốn thấy , phiền đi cho." Tôi một hơi muốn đuổi người.

Bố mẹ tôi cũng muốn Lục Cẩn Niên đi nhanh cho khuất mắt.

Lục Cẩn Niên mím môi, chậm rãi đứng lên.

"Tuế Tuế, vốn dĩ còn hy vọng em có thể thông cảm một chút. Hểu Hiểu thật sự rất tội nghiệp, chúng ta có bao nhiêu hạnh phúc thì ấy có bấy nhiêu bất hạnh."

"Em có thể giả vờ mất trí nhớ, cũng có thể hận , đều hiểu xin em hãy khoan dung và thông cảm cho Hiểu Hiểu."

Tôi nghe xong không thốt nên lời.

Cái gì chứ?

Anh ta đang ồn cái quái gì ?

"Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết . Còn về phần Lê Hiểu Hiểu hình như ấy là đàn em thời đại học của tôi, ấy khá vất vả, hãy quan tâm đến ấy nhiều một chút, thương chăm sóc ấy, chúc hạnh phúc."

Tôi chân thành chúc cho bọn họ trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.

Lục Cẩn Niên thở dài: "Đợi em hết giận lại đến tìm em."

Anh ta xoay người rời đi, mặc kệ lời trách mắng của Lục Tử và sự ngăn cản của Lục với dì Vương.

10.
Đêm nay bỗng có một trận mưa to bất ngờ trút xuống.

Nửa đêm giật mình tỉnh giấc, tôi thấy hơi sợ hãi.

Từ nhỏ tôi đã sợ sấm sét, lớn lên cũng , một chút dũng khí cũng không có.

Bố mẹ với Lục, dì Vương cũng không ở đây, hẳn là bọn họ đang ở trong phòng nghỉ.

Tôi không muốn đánh thức bọn họ, một mình cuộn tròn run rẩy trong ổ chăn.

Nhưng mẹ tôi lại đến đây.

Bà ấy bước vào, vội cầm lấy tay tôi: "Tuế Tuế đừng sợ, mẹ ở đây."

Tôi nhẹ thở ra, cảm giác mưa giông sấm chớp bên ngoài cũng không đáng sợ.

Mẹ tôi sờ trán của tôi, than thở: "Mẹ nhớ lúc trước, mỗi khi có sấm chớp, Luc Cẩn Niên đều sẽ nửa đêm cầm ô đến chỗ con, sợ con sợ hãi."

"Có phải không?"

"Đúng , nó luôn lo lắng cho con. Mẹ nhớ rõ có một lần trời giông bão, con sợ đến mức khóc lớn, thằng bé chân trần chạy đến trước cửa nhà chúng ta gọi con bảo con đừng sợ, rồi cuối cùng nó dầm mưa bị sốt cao mấy ngày."

Phải không?

Tôi không có chút cảm nào, rằng sao lại có người ngốc nghếch đến ?

Mẹ tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi tôi: "Con thật sự không nhớ Luc Cẩn Niên sao?"

Thật ra bà ấy cũng nghi ngờ tôi giả vờ, dù sao thì kiểm tra không có gì bất ổn cả.

"Mẹ, con thật sự không biết Lục Cẩn Niên, càng không thích ta, ấn tượng đầu của con về ta cũng cực kỳ không tốt, về sau đừng nhắc đến ta nữa." Tôi bày tỏ sự không vừa ý của mình.

Mẹ tôi trầm ngâm một chút, sau đó nhẹ nhàng dỗ dành tôi ngủ.

11.
Sau khi xuất viện, chúng tôi ngồi xe của Lục về biệt thự của ấy.

Người giúp việc đã sớm chuẩn bị xong cơm trưa, không ít thân thích trong nhà họ Lục đều đến đây.

Đến để chúc mừng tôi xuất viện.

"Từ Tuế, hôm nay là ngày con xuất viện, thứ nhất là chúc mừng con, thứ hai là giải thích, mong rằng con đừng trách bọn ta, là bọn ta không biết cách dạy con." Chú Lục vô cùng áy náy.

Tôi vội xua tay, mấy hôm nay Lục một mực ở bệnh viện chăm sóc tôi, ông ấy cũng đã vất vả rồi.

Một buổi cơm đầy hài hòa, thân thích nhà họ Lục ai cũng những lời hay ý đẹp mong tôi tha thứ cho Lục Cẩn Niên.

Bọn họ sợ tôi hủy hôn cũng bởi mối quan hệ hợp tác ăn của hai nhà gắn chặt với nhau, biệt thự nhà chúng tôi lại ở cạnh bên, ngẩng đầu thấy cúi đầu gặp, nếu ầm ĩ sẽ cũng sẽ rất khó coi.

Nhưng tôi thật sự không biết Lục Cẩn Niên thật mà.

"Mấy mấy dì đều là bè nhiều năm của bố mẹ cháu, mặc kệ cháu cùng Lục Cẩn Niên có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên gia đình đâu ạ, mọi người yên tâm đi."

Tôi cho bọn họ một liều thuốc an thần.

Mọi người cũng yên tâm hơn một chút.

Dì Vương đúng lúc lên tiếng: "Từ Tuế, chờ Cẩn Niên trở về, chúng ta sẽ vì con mà tổ chức một buổi lễ đính hôn hoành tráng, tuyệt đối không để con chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa."

Lời vừa buông, quản gia đã đi thông báo, Lục thiếu gia đã trở về.

Mọi người đều đồng loạt ra cửa.

Vẻ mặt Lục vui mừng, đứng dậy đi tới: "Tôi mắng cái thằng nhóc thối này xem ra nó đã biết sai rồi, giờ cũng biết trở về nhận lỗi."

Kết quả là sắc mặt ông ấy đột nhiên thay đổi, bởi vì không chỉ là Lục Cẩn Niên trở về, mà còn có Lê Hiểu Hiểu.

Lê Hiểu Hiểu ốm yếu gầy gò, mặc một chiếc áo khoác màu trằng, đội một chiếc mũ dày, yếu ớt nắm lấy tay Lục Cẩn Niên, rụt rè đứng ở cửa.

Tất cả mọi người đều ngây ngốc.

Chú Lục tức đến mắng to: "Lục Cẩn Niên, mày điên rồi sao? Sao mày dám!"

Lục Cẩn Niên giải thích: "Bố, bố đừng dọa Hiểu Hiểu. Tối qua ấy bị tiếng sấm dọa sợ, không dám ở lại biệt thự bên bờ biển, cho nên con đưa ấy về đây, hai người bình thường cũng không ở nhà, con cũng không biết mọi người sẽ về nhà ăn cơm."

"Câm miệng, mày đúng là điên rồi, lập tức cút đi cho tao, mang theo Lê Hiểu Hiểu cút đi." Chú Lục thở hổn hển.

Lê Hiểu Hiểu lo lắng không yên, thấp giọng khóc nức nở.

12.
Tôi thật tò mò, rốt cuộc nữ chính của câu chuyện cẩu huyết này trông như thế nào.

Đã nhiều năm rồi tôi chưa gặp lại đàn em Lê Hiểu Hiểu này, nên vô cùng thấy hiếu kỳ.

Vì thế tôi bước tới gần, ra hiệu cho Lục bình tĩnh một chút.

Lục Cẩn Niên bắt gặp ánh mắt của tôi, ta hơi tránh né, vừa xấu hổ vừa cắn rứt.

Tôi cũng không để ý đến ta, tôi quan sát Lê Hiểu Hiểu.

Cô ấy trộm ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt tái nhợt cùng đôi mắt sáng ngời.

Đôi mắt của ấy đặc biệt sáng, có lẽ còn sáng hơn sao trời, cho dù khuôn mặt không có chút huyết sắc nào, với đôi mắt này, vẫn có thể là một tiểu mỹ nhân thanh tú.

Khi còn học đại học, ấy rất mộc mạc, quần áo cũ kỹ cũng không tự tin về bản thân.

Bây giờ vẫn không tự tin như trước, thậm chí càng thêm đáng thương, càng cho người khác muốn thương.

"Lê Hiểu Hiểu, đã nhiều năm không gặp." Tôi .

Lê Hiể Hiểu sững người tại chỗ, tôi đầy khó hiểu.

Lục Cẩn Niên mở miệng: "Tuế Tuế, đều là lỗi của , đừng trách Hiểu Hiểu, lập tức dẫn ấy đi."

Anh ta kéo Lê Hiểu Hiểu định rời đi.

"Nhìn xem ấy như , một trận gió cũng có thể thổi bay, dẫn ấy đến nơi khác ? Cứ ở lại đây đi, nơi này điều kiện tốt môi trường trong lành, tùy thời có thể gọi bác sĩ riêng, thích hợp để dưỡng bệnh."

Tôi đưa ra đề nghị.

Lê Hiểu Hiểu ngây ngẩn cả người.

Lục Cẩn Niên cũng không bất ngờ, lại có hơi tức giận.

Dường như bởi vì tôi quá ư hào phóng khiến cho ta không thể chấp nhận .

Anh ta cảm thấy tôi đang cố mỉa mai.

"Tuế Tuế rốt cuộc em muốn như thế nào? Anh đã sau một tháng nữa sẽ đính hôn với em, em cũng đừng nên tỏ thái độ như chứ?"

"Em khó dễ với Hiểu Hiểu để gì chứ? Cô ấy cũng không sống bao lâu nữa, em không thể để ấy vui vẻ hạnh phúc một chút hay sao?"

Lục Cẩn Niên càng càng giận.

Tôi thấy ù ù cạc cạc rồi nha.

Anh ta tức giận cái gì chứ? Chẳng phải tôi chỉ là đang quan tâm đến sức khỏe của đàn em hay sao?

Người ta đã là bệnh nhân u ng thư giai đoạn cuối, còn bắt chạy tới chạy lui?

"Thứ nhất tôi không khó dễ, thứ hai một tháng sau tôi cũng sẽ không đính hôn với , bởi vì tôi cũng không thích . Cuối cùng, tôi thật sự không quen , mời chuyện ý thái độ."

Tôi nhắc nhở Lục Cẩn Niên.

Mọi người phía sau đều im lặng.

Lê Hiểu Hiểu cũng không lên tiếng.

Lục Cẩn Niên giận tái mặt, nắm lấy tay Lê Hiểu Hiểu bước vào biệt thự.

"Được thôi Từ Tuế, em tiếp tục giả vờ đi, tiếp thu ý kiến của em để Hiểu Hiểu ở lại đây dưỡng bệnh, nơi này rất thích hợp tịnh dưỡng."

Anh ta quát lên.

Chú Lục mắng lớn: "Luc Cẩn Niên, mày đứng lại đó cho tao, ai cho phép mày mang người lạ về nhà."

"Là Từ Tuế cho phép."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...