Ta bị tr/ói chặt ở trên chiếc ghế dài.
Nước mắt của ta không thể ngừng chảy, nó thật nóng và đ/au đ/ớn.
Diệu Nương dường như đã tỉnh lại.
Ta nghe thấy giọng của Tống Vân Kiệt : “Đừng khóc.”
“Không phải nàng từng nguyên một ngày rằng nàng muốn thành thân với ta hay sao.”
“Chỉ cần khi nào nàng sẵn sàng, ta sẽ tặng nàng một bộ hỷ phục đẹp đẽ nhất và một hôn lễ hoành tráng nhất.”
……….
Trong bóng tối, bụng của ta bắt đầu co giật và từng cơn đau một cứ kéo dài.
M/áu chảy ra bốc lên mùi tanh nồng và nhuộm đỏ cả chiếc giường.
Ta mở to mắt và muốn hét lên miệng của ta đang bị bịt chặt và cả tay lẫn chân của ta đều bị tr/ói.
Ta không thể di chuyển .
Ta không thể di chuyển cho dù ta có cố gắng bất cứ điều gì đi chăng nữa !
M/áu ở phía dưới cơ thể cứ dần dần chảy ra không kiểm soát .
Ta đ/ập đ/ầu vào giường để tạo ra một vài tiếng .
Ta giống như một người câm bị c/ắt l/ưỡi, ta chỉ có thể cố gắng không ngất đi.
Ai đó ơn hãy giúp ta và cứu mạng con ta với!
Đứa bé đã có tay, có chân, và nó cũng đã biết di chuyển.
Đứa bé đã không có thời gian để mặc những bộ đồ mà ta đã may cho nó, và cũng không có thể chơi những chiếc lục lạc mà ta đã mua cho nó.
Nó chưa thấy những bông hoa đào trong sân, chưa gọi ta một tiếng mẹ…
Ta nên gì đây, con của ta ?
M/áu trên trán chảy xuống dính vào mắt ta, ta không thể khóc nữa.
Cuối cùng ta cũng phải chấp nhận lời tạm biệt với con với một nụ trên môi.
Nhưng con là x/ác thịt và trái tim của ta, ta không thể chịu đựng việc để con phải rời đi như thế này…
Ta lên, nước mắt chảy vào miệng khiến lưỡi ta tê liệt.
Hài tử, con nên quên đi hết những muộn phiền trong cuộc sống của mình.
Nếu chúng ta có thể gặp nhau ở kiếp sau, hãy mỉm để cho ta biết rằng con vẫn đang sống tốt.
Ta đã cố gắng hết sức, và lần cuối cùng, ta đã đ/ập đ/ầu mình thật mạnh vào cạnh giường.
Ta ghét bản thân mình.
Ta rời bỏ con mà không phép và để con phải rời đi một mình.
Cuối cùng có ai đó đã đẩy cửa và bước vào.
Khi nàng tới gần, nàng ta đã hét lên vì sốc:
“Nương nương đang chảy rất nhiều má/u…”
…..
Trong sân viện trở nên bừa bộn, người từ khắp nơi đổ về.
Ai ai cũng vội vàng.
Có ai đó nắm lấy vai ta và hét lớn: “Trần Thư Vũ! Trần Thư Vũ! Mau tỉnh lại đi!”
“Tại sao lại như ! Đừng ngủ mà! Xin nàng đừng ngủ mà…”
Nhìn thấy hắn ngơ ngác, ta mệt mỏi mở miệng.
“Này, ngươi nhéo ta đau quá.”
“Và ngươi là ai, tại sao ngươi lại khóc ?”
Bạn thấy sao?